ĐỘC CHIẾM EM, ĐỂ EM TRẠCH

Hệ thống tự nhiên biến mất cũng không phải lần một lần hai, Du Dữu tập mãi thành quen, coi như nó lại giận nên off rồi.

Du Dữu uống nốt coca, lau nước trên tay rồi mặc đồ ngủ ngồi trước laptop. Cậu tiếp tục làm trò chơi đơn giản hôm trước làm dở.

Tất nhiên trước khi bắt đầu cậu cần chuẩn bị đầy đủ đã. Cậu bày đồ ăn vặt lên bàn, một vị mặn một vị ngọt, một cốc nước ngọt, một cốc nước trắng, một túi khăn ướt và treo cạnh bàn một túi nhựa để đựng rác.

Ghế là dạng ghế xoay, chuyên dụng cho làm việc, sau lưng là đệm mềm, dưới chân là một băng ghế để đệm chân.

Du Dữu nghiêng người về đằng sau, thỏa mãn đến híp mắt lại. Thật thoải mái.

Tất nhiên thế này chưa phải trạng thái hoàn hảo nhất. Cậu phải kiếm tiền thật nhanh, sau đó mua online một cái bàn phím chuyên dụng, miếng lót chuột, nệm kê cổ tay, giá đỡ máy tính có đế tản nhiệt, ghế cũng đổi cái thoải mái hơn…

Cậu nhớ lại trước khi xuyên qua còn mua một bộ đồ để có thể tiếp tục trạch nhưng vẫn giữ được sức khỏe. Nhưng mà còn chưa dùng được hai ngày đã treo rồi.

Chưa ăn được hai miếng ăn vặt hệ thống 100 đã quay lại. Hệ thống không ổn định, giọng nói lạnh lùng không lên không xuống nhưng có chút nén giận.

Cậu biết không, kí chủ. Tôi vừa rồi lại bị năng lượng kia ảnh hưởng, ha ha.

Hóa ra không phải giận nên off… À không, tôi nói là cậu thảm thật á, 100. Ngón tay Du Dữu vẫn trượt trượt ấn ấn trên màn hình, sau đó động chuột gửi lời mời với một designer hợp tác làm trò chơi. Ép cậu off lâu hơn lần trước. Ầy, tôi lo lắng cho cậu lắm, ăn không ngon ngủ không yên.

100 không tin: Thế nhưng cơm cháy trên bàn cậu mất một nửa rồi.

Du Dữu mặt không biến sắc: Đó là ảo giác. Vì lo lắng cho cậu mà mất hồn mất vía làm đổ mất, lãng phí thật ấy.



Coca là trợ giúp thôi, bọt từ miệng bình phun ra sẽ rửa sạch nước mắt trên mặt, như thế thì nhìn trong camera tôi không có gì khác lạ. Du Dữu cố bày ra vẻ mặt chân thành, trợn mắt nói dối. Được rồi, đừng giận, năng lượng lần này giống lần trước hả?

100 trong lòng tự nhủ tôi tin cậu chắc. Diễn xuất này mà làm xong được nhiệm vụ lần này thì nó liền về hưu. Đúng, tôi xác định là cùng một loại. Tôi cảm thấy năng lượng này đang thử kiểm tra lá bài tẩy của tôi, hoặc đang khiêu khích tôi.

Thế nhưng Thương Am không ở nhà, thế thì hiềm nghi anh ấy có thể xóa được rồi!

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, Du Dữu thì trở lại nguyên hình, cực kì vui vẻ.

Cậu rất vui nhỉ. Vậy tôi sẽ nói cho cậu hay, lần này tôi còn mang theo một tin, muốn nghe không?

Tất nhiên muốn nghe!

Việc tôi phản hồi sự kỳ lạ của thế giới này đã được báo lại. Bên trên nói… năng lượng của nhiệm vụ này kì dị, sẽ ảnh hưởng đến kịch bản ban đầu không thể chống lại. Cho nên bên trên trực tiếp ra tay muốn sửa lại thế giới này.

Cái gì không chống lại cơ?

Chính là tự có sắp đặt từ nơi sâu xa. Liên quan đến kiến thức chuyên nghiệp của hệ thống, 100 cực kì có khí thế như giáo viên đứng trên bục giảng. Hay có thể nói là lực hút của kịch bản ban đầu. Dưới tình huống bình thường nó sẽ giúp kịch bản phát sinh. Dưới tình huống khác nó sẽ kéo kịch bản về quỹ đạo ban đầu.

Kịch bản ban đầu? Vậy Thương Am vẫn gặp tai nạn xe? Du Dữu khẩn trương. Nhưng anh ấy nói sẽ cẩn thận!

Kí chủ, cậu là người bên ngoài, là người có thể can thiệp vào việc này. Dưới sự can thiệp của cậu kịch bản có thể thay đổi. Nhưng người dân của thế giới này trên lý thuyết không cách nào thoát khỏi sự kiểm soát. Hệ thống 100 cảm thấy kiên nhẫn của mình lại ít đi, nó thở dài. Sao cậu chỉ biết quan tâm hắn ta? Hắn ta chẳng có chuyện gì cả, người gặp chuyện là cậu!

Tôi? Du Dữu nghi hoặc. Tôi làm sao?

Nếu không xử lý sự kì lạ, cưỡng chế sẽ không chỉ hỗn loạn mà sẽ biến mất; kịch bản ban đầu cũng sẽ biến mất không xảy ra. Nhưng khi bên trên bắt đầu sửa lại thì kịch bản có khả năng xảy ra nhất, chính là việc cướp bóc xảy ra ở đây.

Du Dữu: Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu, 100.

Cậu là người xuyên vào, là người bên ngoài. Nếu cố gắng ứng biến, chủ động chống lại thì có thể thay đổi kịch bản.

Thế là Du Dữu cuối cùng cũng quyết định gọi thức ăn ngoài.

Cậu vẫn không chọn được giữa bánh ngàn lớp hoa quả và bánh su kem, cuối cùng chọn bên nào giảm giá nhiều hơn. Cậu sẽ dùng anh shipper để chứng minh rằng trong nhà này vẫn còn người, không nên trộm!

Hệ thống uể oải: Ý tôi không phải thế…

Nó chỉ muốn nhắc kí chủ cẩn thận chuẩn bị cho kịch bản sắp đến, tiện thể lợi dụng cơ hội này để công lược Thương Am.

Hơn nữa, 100. Lần trước nhân viên cửa hàng đồ ngọt tôi gặp cũng vì cưỡng chế có vấn đề nên mới như thế?

Đúng vậy. Nhân vật người qua đường không liên quan đến kịch bản ban đầu đều là những người chương trình lập ra cho đủ số. Khi cưỡng chế có vấn đề, thế giới sụp đổ thì bọn họ là những thứ biến mất đầu tiên. Giọng nói của hệ thống không chập trùng, như là đang nói đạo lý đơn giản nhất. Dù sao bọn họ cũng không có linh hồn.

Nhân vật được đề cập đến trong kịch bản mới có hồn? Du Dữu bỗng hỏi.

Không đúng hẳn. Nếu độ xuất hiện nhiều đến một mức nhất định thì sẽ tự sinh ra ý thức riêng. Như Tiêu Triết vậy.

Nụ cười trên mặt Du Dữu hơi nhạt, gương mặt trắng bệch khi nghe nói người qua đường không có linh hồn cũng vì câu sau mà dịu hơn.

Nói thế Thương Am cũng có linh hồn, thật tốt.

Du Dữu đưa tay lấy đồ ăn vặt, cắn kêu rôm rốp.

Oa, miếng cơm cháy không có linh hồn hóa ra cũng ngon như thế.

Cậu vẫn có thể trạch trong nhà, có ăn có uống có chơi, không cần gặp người, cũng không bị những người qua đường không có linh hồn ảnh hưởng đến.

Du Dữu ăn ăn lại nghĩ đến Thương Am. Nghĩ đến hôm đó Thương Am để cậu lại một mình trên xe, mình ảnh đi mua đồ.

Có lẽ lúc đó Thương Am đã phát hiện có gì đó không đúng.

Nếu như anh ấy phát hiện chân tướng, biết được thế giới mình sống từ nhỏ đến lớn chỉ là một chương trình ảo, người có linh hồn thật có thể đếm trên đầu ngón tay…

Nếu như mình là Thương Am, bỗng phát hiện sự thật tàn khốc như thế…

Du Dữu không nghĩ tiếp nữa, rụt tay lại cầm điện thoại lên về màn hình chính, nhắn tin cho Thương Am.

[Chú, mấy giờ chú về? Tối cháu làm món rau cải xôi xào hạnh nhân]

[Có cả rau xào thịt!]

[Chú, ngài có ăn đồ ngọt không?]

Du Dữu gửi đi ba tin nhắn cũng không nghĩ sẽ được phản hồi. Cậu chuyển sang xem vị trí shipper, sắp đến rồi.

Khu trọ này có cổng bảo vệ, trừ thời gian đi làm mọi người ra vào nhiều. Nếu không shipper đều phải ở bên dưới nhấn bảng số phòng, chờ người từ bên trong nhấn mở cửa hành lang thì mới vào được.

Du Dữu xem thời gian không sai lệch lắm đứng dậy khỏi laptop, vui vẻ chạy đến trước cửa chờ có người bấm chuông.

Trong máy giám sát thì hình ảnh cậu vừa rồi vẫn còn uể oải thậm chí suy sụp. Suốt hai tiếng đều ngồi trên ghế không động đậy. Bỗng cậu nhìn điện thoại, không biết nhìn thấy gì mà mặt mày sáng rỡ, tinh thần hơn gấp trăm lần.

Không chỉ tinh thần hơn mà còn chạy chậm, mặt chờ mong, nhìn ra cửa chính. Cậu còn kiên nhẫn như đang chờ gì đó.

Mấy phút trước còn nhắn tin hỏi mình bao giờ đi làm về, giờ phút này lại đang chờ một người khác đến như thế. Thương Am nhìn hình ảnh trong máy giám sát, nhưng không lộ ra rằng mình ghen tuông, tức giận hoặc không hài lòng. Hắn không nghĩ mình sẽ để ý những việc này.

Ngược lại hắn lạnh nhạt như là giống kế hoạch của hắn, không quan tâm những nhân vật linh tinh khác.

Nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi màn hình giám sát. Hắn có thể để mặc đó rồi sau xem phát lại. Nhưng hắn vẫn chọn từng giây từng phút nhìn chằm chằm như là muốn xem cậu nhóc hào hứng như thế, đang đợi cái gì.

Rất nhanh sau đó trong hình thấy chuông cửa vang lên, có điểm đỏ nhấp nháy. Du Dữu bước một bước dài, nhanh tay ấn mở cửa, cho bên dưới được đi lên.

Qua mười mấy giây sau chuồng chó dưới cửa được đẩy ra, một túi giấy đáng yêu đẩy vào. Du Dữu cười nhăn nhở lấy túi, cẩn thận từng li từng tí bê hộp vào phòng khách, mở túi lấy món ngọt bên trong ra.

Thương Am bình thường không để ý món ngọt, còn không biết món ngọt rất đẹp kia tên là gì. Ánh mắt hắn nhìn vào màn hình bỗng xuất hiện vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’.

Không phải đoán trúng đồ trong túi mà vì đoán được một thứ gì khác, sinh ra cảm xúc kì lạ.

Thậm chí hắn còn thấy may mắn, nhìn thấy một màn dễ hiểu lầm kia cũng không dựa theo kinh nghiệm, lẽ thường; không đoán đó là Tiêu Triết hoặc người khác; không nghi ngờ rằng Du Dữu muốn trốn thoát, muốn liên hệ với người bên ngoài.

Việc đoán đúng này mang đến một cảm giác an toàn quen thuộc.

Thương Am cầm điện thoại bên cạnh mở tin nhắn, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình. Thấy Du Dữu ăn hết món ngọt thì nhắn lại một tin.

[Ăn.]

Nhấn nút ‘Gửi’ xong hắn hối hận và cũng bất ngờ sao mình lại nhàm chán như thế, dùng cách đó để đùa Du Dữu.

Trong màn hình, Du Dữu nhận được tin nhắn. Mặt cậu lập tức lộ vẻ giật mình, phức tạp, xoắn xuýt. Là vẻ mặt hối hận mình đã ăn hết. Cậu không nghĩ mình tiện tay nhắn một câu mà chú trả lời thật, còn không từ chối.

Một giây sau trí thông minh của Du Dữu online. Cậu ngẩng đầu nhìn camera giám sát ở góc tường, ánh mắt xuyên qua màn hình camera lạnh lẽo, xuyên qua không gian trực tiếp đối diện với ánh mắt của Thương Am.

Thương Am đổi sắc mặt, vô thức thu hồi nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Bị phát hiện rồi.



Bên kia, chuông cửa bỗng vang lên, đánh gãy ánh mắt của cậu.

Du Dữu theo tiếng đi ra ngoài. Lần này không phải tiếng chuông của hành lang mà là tiếng chuông cửa chính.

Thức ăn ngoài đưa đến rồi mà?

Cậu nghi ngờ bỏ thìa xuống, bước đến cửa, qua mắt mèo nhìn bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi