ĐỘC SỦNG ÁI PHI

Lại qua thêm một chốc lát nữa, Tuệ Tâm cảm thấy có phần khúc mắc, lại ngẩng đầu lên hỏi hắn.

“Nếu đã là như vậy thì tại sao Quách Liễu lại không dùng xuân dược đó với người chứ?”

Hứa Hằng cốc đầu Tuệ Tâm, nhăn mi nói.

“Nha đầu ngốc. Chẳng phải dạo gần đây trẫm thường xuyên qua đêm ở nơi này sao? Trẫm cũng chẳng phải kẻ ngốc, khi nhìn thấy hoa Tử Yên được đặt trong Chung Linh cung, trẫm đã tỏ ý không hài lòng rồi. Chỉ là trẫm ít khi lui tới Vọng Nguyệt đình nên không ngờ rằng Quách Liễu lại đem loài hoa này tới đó trồng để giăng bẫy nàng.”

Tuệ Tâm gật gật đầu, phu quân của nàng thật là quá sáng suốt.

Mặt khác, ở Chung Linh cung, người vừa bị giáng xuống làm quý nhân đang điên cuồng phát tiết. Quách Liễu như một ả điên đang không ngừng đập phá, gương mặt vặn vẹo vì giận giữ.

Cung nữ thân cận của Quách Liễu không dám lên tiếng khuyên nhủ, chỉ đành phụ họa mắng chửi Tuệ Tâm vài câu.

Quách Liễu phát tiết xong, người đứng ở giữa điện lúc ấy mới chậm rãi lên tiếng.

“Không ngờ Thần tần lần này có thể biến hung hóa cát, việc dữ hóa lành.”

Quách Liễu quắc mắt giận dữ.

“Lý Dịch Chi, lúc này ngươi còn có thể cảm thán cho cô ta được nữa sao?”

Lý Dịch Chi nhún vai, vẻ thản nhiên.

“Không nói câu ấy thì thần biết nói câu gì lúc này đây? Chủ tử, thuốc cũng đã đưa người, chỉ là mưu kế của người thất bại, đâu thể trút giận lên hạ thần chứ?”

“Lần này không những không hạ bệ được ả, trái lại chính bản thân ta lại bị hạ tới hai cấp bậc. Lý Dịch Chi, ngươi nghĩ xem tiếp theo ta nên làm thế nào?”

Lý Dịch Chi trầm tư suy nghĩ một chút, chậm rãi lên tiếng.

“Hoàng thượng hiện giờ vô cùng sủng ái Thần tần, dạo gần đây cũng không lui tới chỗ chủ tử nữa, mà thế lực của gia phụ lúc này cũng đã không được như trước. Trải qua chuyện lần này, thần nghĩ người vẫn nên án binh bất động một thời gian thì hơn.”

Quách Liễu siết chặt nắm đấm tay, gương mặt méo mó vì tức giận. Cứ thế im lặng bỏ qua? Thật là không cam tâm.

Sau chuyện ầm ĩ ở Vọng Nguyệt đình, vị thế của Tuệ Tâm ở trong cung ngày càng cao, tuy nhiên nàng lại giữ thái độ an tịnh tuyệt đối, bình thường không mở cửa đón khách, cũng rất ít khi ra ngoài. Còn những tần phi khác thấy Quách Liễu bị hạ bệ cũng lên mặt, thậm chí còn hả hê chế giễu, nhưng cũng chỉ là làm trò sau lưng. Bởi vì tuy Quách Liễu bị hạ cấp phẩm nhưng thế lực của Quách gia vẫn không thể xem thường, hơn nữa suy cho cùng, trong số những tần phi ở hậu cung thì Quách Liễu vẫn là người xinh đẹp nhất. Tuy bây giờ Quách Liễu đã bị giáng xuống làm quý nhân, nhưng nếu sau này cô ta có cơ hội lật mình, vậy chẳng phải những kẻ đắc tội với cô ta bây giờ đều gặp xui xẻo rồi sao?

Buổi tối, Tuệ Tâm đang ngồi dùng bữa thì thấy Y Vân e dè đi vào, ngập ngừng thông báo.

“Nương nương, đêm nay Hoàng Thượng đã lật thẻ bài của An phi, nói nương nương cứ đi nghỉ ngơi sớm, không cần chờ đợi người.”

Tuệ Tâm ngẩn người một chút rồi gật đầu, điềm tĩnh đáp. “Ta biết rồi.”

Nàng nhếch môi cười, nụ cười có chút chua chát.

“Uyển Nhi tỷ tỷ xinh đẹp hiền lương, là người hiểu lý lẽ, tính cách lại dịu dàng nhu mì, được Hoàng Thượng sủng ái cũng là chuyện thường tình.”

Dạo gần đây Hứa Hằng thường xuyên tới Thanh Y các của nàng, nàng cũng biết rõ hắn thật sự yêu nàng. Thế nên nàng mới quên đi mất một sự thật rằng nơi hậu cung này, dù có được sủng ái đến mấy thì nàng cũng không phải nữ nhân duy nhất của hắn. Dù rằng An Uyển Nhi là tỷ muội tốt của nàng, dù rằng tỷ ấy là người xứng đáng được Hứa Hằng sủng ái, dù rằng nàng đang cố tỏ ra thản nhiên thì cũng không thể che lấp được sự thật rằng trong lòng nàng đang rất đau.

Lúc này, tại Cam Túc cung, An phi vận một thân y phục hoàng phi thanh nhã mà quý phái, điềm đạm mỉm cười với Hứa Hằng.

“Hôm nay là ngày gì mà Hoàng Thượng lại đại giá quang lâm đến tẩm cung của thần thiếp thế này? Thật khiến cho thần thiếp thụ sủng nhược kinh.”

Hứa Hằng cười khẽ, từng cái nhấc mày liếc mắt đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng. Hắn chậm rãi nhấp một ngụm rượu thoảng hương hoa thơm lừng, từ tốn nói.

“Trẫm tới tẩm cung của ái phi của mình cũng đâu phải chuyện gì lạ?”

“Thần thiếp chỉ là đang thấy lạ thôi. Người không sợ Tuệ Tâm muội muội sẽ ghen sao?” An phi cúi đầu, che miệng cười.

“Nàng ấy với nàng là hảo tỷ muội, nàng ấy sẽ không ghen với nàng đâu.”

“Hoàng Thượng, người nói ra câu này, nếu không phải là quá vô tình thì cũng là không hiểu rõ muội ấy. Muội ấy mà nghe thấy người nói vậy nhất định sẽ rất buồn.”

“Được rồi.” Hứa Hằng đặt ly rượu xuống, tỏ vẻ không mấy hài lòng. “Cũng đã lâu rồi trẫm không tới đây, đừng có lần nào cũng nhắc tới nàng ấy.”

An phi thấy Hứa Hằng không vui, lập tức im bặt. Một lúc sau, nàng vừa rót rượu cho Hứa Hằng, vừa nhã nhặn hỏi chuyện.

“Nghe nói hôm nay trên đại điện, các đại thần đã đề xuất điều gì đó khiến Hoàng Thượng không vui?”

“Đúng vậy, là về chuyện lập hậu.”

An phi khẽ à lên một tiếng, rồi gật đầu. Hậu cung đã năm năm không có chủ, các đại thần lo lắng cũng không phải là chuyện lạ. Trước đây khi còn là thái tử, Hứa Hằng cũng từng có thái tử phi, nghe nói tình cảm của hai người rất tốt. Tuy nhiên, vị thái tử phi kia lại không may qua đời sớm vì bạo bệnh. Sau đó, Hứa Hằng không lấy thêm thê tử, đến khi lên ngôi rồi cũng không vội tuyển phi, càng không vội lập hậu. Bởi mới lên ngôi, lại bận rộn kiến tạo lại quốc gia nên hắn luôn gạt đi mọi ý kiến lập hậu. Cho đến ba năm trước, dưới sức ép của các vị đại thần, cùng ý chỉ của thái hậu, hắn mới đồng ý tuyển tú nhập cung. Suy cho cùng, việc lập hậu hiện giờ đã là vô cùng cần thiết.

“Trong lòng hoàng thượng đã có quyết định hay chưa?” An phi mỉm cười dò hỏi.

“Đã có rồi.” Hứa Hằng điềm tĩnh gật đầu.

“Tuệ Tâm muội muội hẳn sẽ vui lắm đây.” An phi phấn khởi cười nói.

“Đúng vậy, nàng ấy nhất định sẽ rất vui. Hai người vốn là hảo tỷ muội mà.” Hứa Hằng mỉm cười.

An phi có chút ngơ ngác. “Chuyện muội ấy vui mừng và chuyện chúng thần thiếp là hảo tỷ muội thì có liên quan gì tới nhau chứ?”

“Ý của trẫm là…” Hứa Hằng đặt ly rượu xuống, điềm nhiên nói. “…nàng ấy hẳn là sẽ rất vui mừng khi thấy hảo tỷ tỷ của mình được phong làm hoàng hậu.”

“Hoàng Thượng!” An phi kinh ngạc đứng bật dậy, đôi mắt mở to nhìn Hứa Hằng. “Người nói sao? Thần thiếp sao có thể là hoàng hậu?”

“Nhìn bộ dạng thụ sủng nhược kinh của nàng kìa.” Hứa Hằng thâm trầm nhìn nàng.

“Hoàng Thượng.” An phi vội vàng quỳ xuống, lắp bắp nói. “Thần thiếp một là không có công với xã tắc, hai là chưa giúp gì cho long mạch, ba là gia thế không hiển hách, ngôi vị này thần thiếp thật sự không dám nhận.”

“Đây không phải là điều nàng có thể quyết định.” Hứa Hằng thong dong đi tới gần giường ngủ khắc hoa của An phi, chậm rãi cởi hoàng bào, để lộ ra lớp áo trong bằng lụa tơ tằm trắng muốt. “Hôm nay trẫm nói với nàng điều này không phải là để hỏi ý kiến của nàng. Ngày hai mươi bảy tháng sau sẽ làm lễ sắc phong, nàng hãy chuẩn bị cho thật tốt.” Hứa Hằng ngồi xuống bên mép giường, nhìn nàng, giọng nói mang theo tính cưỡng chế. “Trẫm mệt rồi, đi ngủ thôi.”

An phi đứng dậy, chậm rãi đến bên giường, trên gương mặt vẫn đầy vẻ không thể tin nổi. Nàng sẽ là hoàng hậu ư?

Trưa hôm sau, khi Hứa Hằng tới Thanh Y các thì Tuệ Tâm đang ngồi dùng bữa trưa. Nhìn thấy hắn, nàng không mặn không nhạt mỉm cười, đứng dậy hành lễ cho có lệ rồi lại ngồi xuống, điềm nhiên dùng bữa tiếp.

Hứa Hằng không để ý thái độ vô lễ của Tuệ Tâm, ngồi xuống bên bàn, bắt đầu dùng bữa.

Cả hai người cứ thế trầm mặc dùng bữa. Dùng xong, Tuệ Tâm đứng dậy, muốn bỏ mặc Hứa Hằng, cứ thế đi nghỉ trưa, nhưng bàn tay đã bị hắn nhanh chóng bắt lấy. Ngay sau đó, nàng bị kéo vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, cả cơ thể nằm gọn trong lòng hắn. Hứa Hằng để Tuệ Tâm ngồi trên đùi mình, mỉm cười nghịch một lọn tóc nhỏ của nàng.

“Hình như có người đang ghen?”

Tuệ Tâm không trả lời, chỉ im lặng nhìn về phía xa xăm.

“Càng ngày càng lớn mật. Ngay cả bộ mặt này cũng dám bày ra cho trẫm xem. Nếu để người ngoài nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?” Hứa Hằng nhăn mày nói, tuy là vậy trong giọng nói lại không hề mang chút thanh âm tức giận, chỉ có sự sủng nịnh cùng dỗ dành. “Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Trẫm có chuyện muốn nói với nàng.”

Tuệ Tâm dựa đầu vào vai hắn, thở dài. Nàng không phải là người không hiểu lý lẽ, cũng không phải người có thể giận dỗi quá lâu. Nàng biết nếu hắn chỉ chuyên sủng mình nàng mà bỏ bê hậu cung cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng nếu đã yêu, ai lại không có chút ghen tuông chứ?

“Người muốn nói chuyện gì với thần thiếp?”

Hứa Hằng thấy Tuệ Tâm cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, vô cùng hài lòng hôn nhẹ lên trán nàng. “Chắc nàng cũng có nghe nói về chuyện các đại thần dâng tấu muốn trẫm lập hậu? Trẫm cũng đã đáp ứng với các đại thần rồi.”

Tuệ Tâm khẽ gật đầu. “Vậy nên Hoàng Thượng quyết định lập An phi tỷ tỷ làm hoàng hậu rồi?”

Hứa Hằng ngẩn người một thoáng rồi bật cười. “An phi nổi tiếng là thông tuệ, tinh tế, thấu hiểu lòng người. Không ngờ tới, nàng mới là người đoán được tâm ý của trẫm.”

“Cũng không phải là chuyện gì khó đoán. Xét trên mọi phương diện, An phi chính là người xứng đáng nhất. Tỷ ấy hiền lành, nhân hậu, phong thái nho nhã, quý phái, từng câu nói, từng cử chỉ đều toát lên vẻ hiền lương thục đức của bậc mẫu nghi thiên hạ. Tỷ ấy không những là người có nhan sắc xinh đẹp, mà còn thông minh, hiểu lẽ phải, là người có học vấn uyên thâm lại có tài năng, cầm, kì, thi, họa, thêu thùa, may vá cái gì cũng giỏi. Trong hậu cung này, có ai sánh được với tỷ ấy. Hơn nữa, tuy An phi không phải là người có gia thế hiển hách nhất, nhưng đó chính là điểm có lợi nhất. Nếu người lập thần thiếp hoặc Quách quý nhân làm hoàng hậu, nhất định sẽ không phải quyết định đúng đắn. Thế lực hai nhà Lưu, Quách vốn đã lớn mạnh, tuyệt đối không thể nắm giữ cả quyền hành trong hậu cung. Tuy rằng phụ thân của thần thiếp nhất mực trung thành với người, nhưng phía Quách gia nhất định sẽ phản đối. Để An phi lên làm hoàng hậu, Hoàng Thượng vừa không phải lo lắng về việc hậu cung thao túng triều chính, lại vừa có tiếng thơm là người trọng nhân cách lễ nghĩa chứ không phải vì gia thế mà lập hậu. Hoàng Thượng, thần thiếp nói có đúng hay không?”

Hứa Hằng hài lòng hôn lên trán nàng, sủng nịnh nói. “Ái phi của trẫm thật thông minh.” Hắn nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. “Lần này phong hậu, trẫm cũng sẽ phong phi cho các phi tử khác. Lâm tần tuy sức khỏe không tốt, nhưng cũng đoan trang, hiền hậu, trẫm sẽ phong nàng ấy là Hiền phi. Vu quý nhân tính tình đoan chính, an phận thủ thường, được khen là đôn hòa, nhân hậu, trẫm trước sẽ phong nàng ấy làm Vu tần, sau sẽ phong làm Đức phi.”

Tuệ Tâm vốn không phải người ham chức tước, địa vị. Nhưng nghe thấy Hứa Hằng nói vậy thì trong lòng cũng có chút mong chờ, liền cắt ngang lời hắn.

“Vậy thì thiếp cũng sẽ ở trong tứ phi phải không?”

Hứa Hằng nhìn nàng cười. “Nàng không được phong phi.”

Không được phong phi?

Tuệ Tâm trợn tròn mắt.

Nàng như thế mà lại không được phong phi?

Ngay lúc đó, Hứa Hằng mỉm cười, điềm tĩnh nói tiếp. “Nàng sẽ là Hoàng quý phi.”

Hoàng quý phi?

Đôi mắt Tuệ Tâm lại trợn to hơn một chút. Hoàng…hoàng…hoàng…hoàng quý phi? Hoàng quý phi chính nhất phẩm, một người tại vị? Chính là cái vị trí dưới một người mà trên cả vạn người. Trong hậu cung chỉ đứng sau mỗi Hoàng hậu và Thái hậu? Nàng thậm chí còn chưa được phong Phi, liền một lúc tấn phong vượt cấp ba bậc đến chính nhất phẩm Hoàng quý phi? Phong hiệu Hoàng quý phi chỉ có một người tại vị, nói cách khác, không một ai có thể đứng ngang hàng với nàng, nàng chỉ đứng sau mỗi Hoàng hậu. Lần tấn phong hậu cung lần này, chẳng phải nàng là người đục được cái lỗ to nhất rồi sao?

Nhìn vẻ ngạc nhiên của Tuệ Tâm, Hứa Hằng không nén nổi cười lớn. Tuệ Tâm sau một hồi kinh ngạc, liền cất lời cảm thán.

“Hoàng thượng, tấn phong vượt ba cấp như vậy liệu có hợp luật lệ không vậy?”

“Nàng đã được tấn phong vượt hai cấp một lần rồi, lần này còn sợ không hợp quy củ nữa hay sao?”

Tuệ Tâm gật gù. Nói cũng đúng. Huống hồ hắn là Hoàng Thượng, hắn nói được chính là được.

“Sau này, trẫm sẽ phải thường xuyên tới chỗ của Uyển Nhi hơn một chút, tránh để người khác nói nàng ấy là Hoàng hậu không được sủng. Nàng sẽ không vì thế mà giận trẫm chứ?”

Tuệ Tâm im lặng, nói không chính là nói dối. Nhưng nàng cũng không thể nói là có. Thân là Hoàng đế, nàng biết hắn cũng có rất nhiều chuyện là thân bất do kỉ. Nàng lảng đi, cố ý không trả lời câu hỏi của hắn.

“An tỷ tỷ được tấn phong Hoàng hậu, thần thiếp phải tới chúc mừng tỷ ấy một tiếng mới được.” Nói đoạn, nàng muốn rời khỏi vòng ôm của hắn, nhưng lại bị hắn giữ lại.

“Không vội. Nàng cùng trẫm nên bàn chuyện chính sự thì hơn.”

“Hửm?”

“Hậu cung tuyển tú đã được ba năm. Trẫm cũng không tuyển thêm tú nữ. Nhưng từng ấy năm vẫn chưa có phi tử nào hạ sinh long tử cho trẫm. Nàng không nghĩ tới sẽ sinh cho trẫm một tiểu hài tử đáng yêu sao?”

Nói xong, tay hắn rất phối hợp, không đứng đắn chu du trên người nàng.

Tuệ Tâm đỏ mặt, đẩy tay hắn ra, thẹn thùng nói.

“Bây giờ đang là ban ngày.”

“Được.” Hứa Hằng kề sát tai nàng, nóng bỏng nói. “Đêm nay trẫm cùng nàng chế tạo hài tử.”

Gương mặt của Tuệ Tâm càng thêm ửng đỏ, đánh nhẹ vào vai hắn. Cái đồ hỗn đản này.

Hứa Hằng tươi cười ôm ngang eo của Tuệ Tâm, nhìn những đồ ăn vừa dùng xong vẫn còn ở trên bàn.

“Sao lại ăn ít như vậy? Là vì giận trẫm sao?”

“Không có, dạo này trời nóng quá, thần thiếp ăn gì cũng thấy không ngon miệng. Mỗi bữa dùng thiện cũng không được nhiều. Dẫu sao thì thần thiếp cũng không thấy đói.”

“Như vậy sao được? Không ăn uống cho tốt, sao có thể khỏe mạnh?” Hứa Hằng cau mày nói. “Người đâu, truyền thái y tới bắt mạch cho Thần tần.”

Cung nhân nghe lệnh, vội vã tới viện thái y mời Lý Dịch Chi tới bắt mạch. Bắt mạch xong, Hứa Hằng ở một bên nói.

“Thần tần nói dạo gần đây thời tiết nóng nực nên ăn không ngon. Ngươi kê cho nàng ấy một phương thuốc, giúp nàng ấy ăn ngon miệng hơn một chút.”

Lý Dịch Chi đóng tráp thuốc lại, cung kính chắp tay nói.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, sức khỏe của nương nương không có gì đáng ngại. Theo hạ thần thấy, cũng không cần phải kê thuốc ngon miệng cho nương nương. Trái lại…”

“Trái lại làm sao?”

“Thần sẽ kê cho nương nương một phương thuốc an thai, để nương nương dưỡng thai cho thật tốt. Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương, nương nương đã có hỷ mạch.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi