ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Đầu óc Dạ Quân Mạc ‘oanh’ một chút, giống như muốn nổ tung, nàng biết, nàng đều biết!

"Giải độc như thế nào, nói cho ta biết”. Dạ Quân Mạc dùng sức ôm chặt nàng, hôn nước mắt chảy ra trên khóe mắt nàng. Lúc này cái gì hắn cũng không muốn giải thích rõ ràng, hắn chỉ cần mau chóng chữa khỏi cho nàng.

Bạch Vũ đưa tay chỉ chỉ Tháp Ngũ Hành, một quyển sách ở trên tầng cao nhất của giá sách trong Tháp.

Dạ Quân Mạc lo lắng cầm lấy quyển sách kia, trong sách cho thấy những loại thiên môn và độc dược hiếm thấy mà hắn chưa từng gặp qua, trong đó còn bao gồm mê dược, mỵ dược,...  những thứ này không phải độc nhưng lại có thể thần không biết quỷ không hay hại người, một quyển thật dày, không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.

"Bạch Vũ, nàng trúng loại độc gì?" Dạ Quân Mạc ôm sách vội vàng hỏi Bạch Vũ, Bạch Vũ lại ngủ ở trong lòng ngực của hắn.

Rốt cục Dạ Quân Mạc cũng tin tưởng, nếu hắn đi rồi, Bạch Vũ thật sự sẽ chết trong giấc mộng. Hắn gọi Bạch Vũ đang bất tỉnh, bản thân mình chỉ có thể tra từng chút từng chút.

Nhưng quyển sách này quá dày, là độc vật toàn tập chân chính, bao gồm toàn bộ độc vật trong thiên hạ, thậm chí bao gồm độc dược hạ giới mới nghiên cứu, chế tạo ra, ngoại trừ những độc vật hắn biết, còn có một phần ba nội dung là hắn không biết.

Bạch Vũ có nói qua, sau một tháng bị trúng độc sẽ suy yếu mà chết, hắn phải mau chóng. Liên tục mười ngày, mỗi ngày mỗi đêm hắn lật tìm sách, thật vất vả mới có  chút manh mối, lập tức phải đi Bách Bảo Lâu, thử hầm chế giải dược.

Hắn thất bại rất nhiều lần, không phải là làm sai độc dược, chỉ là nghiên cứu, chế tạo ra giải dược không chính xác. Cho đến hai mươi ngày sau, hắn không tiếc lấy thân thể để thử dược, rốt cục mới xác định Bạch Vũ đã trúng loại độc gì, phối chế ra được giải dược chính xác.

Khi hắn nâng Bạch Vũ dậy, đút nàng uống xong giải dược, trái tim đều vỡ nát. Hai mươi ngày nay Bạch Vũ càng ngày càng suy yếu hơn, gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, dung nhan tuyệt mỹ đến nay vô cùng tiều tụy, sắc mặt có bệnh cực kỳ trắng bệch khiến người thương tiếc.

"Ta đã làm ra giải dược, nàng uống xong liền tỉnh lại được không? Nàng tỉnh lại, ta sẽ không đi nữa." Dạ Quân Mạc đa cảm nỉ non, ôm nàng từ phía sau, để cho nàng tựa vào trên người mình, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé, gầy yếu của nàng.

Bạch Vũ giật giật thân mình, chậm rãi mở to mắt, ngẩng đầu lưu luyến nhìn hắn: "Hình như ta nghe được chàng nói không đi."

Dạ Quân Mạc lặng đi một chút, hào quang trong mắt chợt lóe, mừng rỡ như điên  nhìn chằm chằm nàng.

"Ánh mắt chàng thật là đỏ, sắc mặt rất khó coi...... ngủ không ngon sao?" Bạch Vũ áy náy nhìn trong mắt Dạ Quân Mạc che kín đầy tơ máu, sờ sờ cái cằm gầy yếu của hắn: "Vì ta mà mệt mỏi? Thực xin lỗi."

"Về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, không được phó thác tính mạng cho bất luận kẻ nào, đây không phải là trò đùa, hiểu chưa!" Dạ Quân Mạc gần như rít gào.

Bạch Vũ ủy khuất nhìn hắn chằm chằm: "Vì sao? Không phải chàng đã cứu ta sao?"

"Nếu không phải ta cứu nàng? Nếu nàng nhìn lầm người? Nàng sẽ chết!" Dạ Quân Mạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ mắng mỏ.

Bạch Vũ ảm đạm cúi đầu, tựa vào trong ngực của hắn: "Nếu chàng cũng không cần ta, Ngũ Hành đại lục cũng không còn gì tốt đẹp để ta lưu luyến, ta chết cũng đã chết."

Nàng không cha không mẹ, tuy rằng Thượng Quan ca ca và Ngọc tỷ tỷ xem như thân nhân của nàng, nhưng thật sự không có nhiều cảm tình lắm. Sáng Thế Thần Điện cần huyết mạch của nàng che chở, không có nàng thì sẽ không tiếp tục chống đỡ được. Người duy nhất khiến cho nàng có chút vướng bận chính là Thạch cô cô, nhưng Thạch cô cô cũng không cần nàng chiếu cố.

Chỉ có Dạ, nàng nhặt được nam tử này, nam tử đến từ Ám Dạ Đế Quốc, lần đầu tiên khiến cho nàng có cảm giác luyến tiếc, nàng thích ở cùng một chỗ với hắn, thích dính chặt lấy hắn không buông.

Trong lòng Dạ Quân Mạc tê rần, vuốt đầu nhỏ của nàng: "Ta sẽ không để cho nàng chết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi