ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Mặt Tô Lăng Dung xám như tro tàn, vô ý thức lui về phía sau: "Không, không phải là muội, muội không có chạm qua vết thương của Bạch Vũ tiểu thư. Biểu ca, huynh phải tin tưởng muội..."

"Cút ra ngoài." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.

Ba chữ hời hợt giống như tiếng nổ rơi vào trong lỗ tai Tô Lăng Dung, mặc dù bình thường Dạ Quân Mạc đối xử với nàng ta hết sức lạnh nhạt, nhưng rất ít khi đối xử lãnh khốc với nàng ta như thế.

Trái tim của nàng ta hốt hoảng một trận: "Biểu ca..."

"Linh Vương dạy ngươi quy củ như thế nào?" Dạ Quân Mạc vung tay đánh ra một đạo linh khí, Tô Lăng Dung sợ hãi kêu một tiếng ngã xuống bên ngoài cửa.

Dạ Quân Mạc lấy thuốc mỡ ra, thoa lên một lần nữa cho Bạch Vũ: "Khá hơn chút nào không?"

"Còn đau." Bạch Vũ đúng lý hợp tình chen vào trong ngực Dạ Quân Mạc: "Đều tại chàng, ta ghét biểu muội đó của chàng."

"Đã đuổi đi." Dạ Quân Mạc ôm nàng từ phía sau, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.

"Đuổi đi một lần thì có ích lợi gì. Chàng vẫn để cho nàng ta gọi chàng là biểu ca, nghe ý của nàng ta, nàng ta luôn luôn chăm sóc cho chàng, chàng dám nói chàng chỉ coi nàng ta là thuộc hạ không?" Bạch Vũ oán hận lý sự.

Đêm quân mạc nhếch mày, Tô Lăng Dung gọi hắn là biểu ca không phải là do hắn cho phép, chỉ là bởi vì hắn không quan tâm nữ nhân này xưng hô như thế nào thôi.

Nghe trong giọng nói của Bạch Vũ nồng nặc ghen tuông, rốt cục hắn cũng bật cười: "Nàng không thích, ta cũng sẽ không cho phép nàng ta gọi. Nhưng nhìn vào phần của Linh Vương cho nàng ta mấy phần mặt mũi."

Tức giận trong lòng Bạch Vũ dần dần thở lại bình thường, cảm giác mình có chút quá.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng bắt đầu muốn bá chiếm Dạ Quân Mạc, không để cho những nữ nhân khác đụng vào hắn, là bởi vì trí nhớ của nàng với hắn càng ngày càng rõ ràng.

Bách thế luân hồi, tình yêu đối với hắn lại chưa từng quên mất, tình cảm khắc sâu như vậy, từ vạn năm trước vẫn kéo dài đến hôm nay.

Bạch Vũ có chút xin lỗi nâng mặt lên, nhìn Dạ Quân Mạc: "Nàng ta là nữ nhi của Linh Vương, còn là Vực Chủ của Vực Thanh Linh, đối xử với nàng ta như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chàng làm chứ? Chàng không nghi ngờ ta đã cố ý lấy vết thương của mình để hãm hại nàng ta sao?"

Dạ Quân Mạc cầm bàn tay nhỏ bé của nàng: "Đừng, nàng ghét nàng ta cũng đừng làm chính mình tổn thương, trực tiếp nói với ta là được rồi."

Bạch Vũ: "..." Xem ra ta cũng có tố chất làm Tiểu Bạch Liên.

Dạ Quân Mạc sai người bưng một chén thuốc khác đi vào, cuối cùng Bạch Vũ vẫn không thể tránh được số phận uống thuốc đắng.

Lúc này, Tô Lăng Dung bị đuổi ra cửa đã trở lại gian phòng của mình, khuôn mặt tức giận, mặt mũi thanh thuần có thêm mấy phần dữ tợn đáng sợ, gắt gao kiềm chế mình không đập đồ.

Nàng ta luôn hết sức chú ý đối với tất cả những gì bên cạnh Dạ Quân Mạc, lúc nghe nói tới Bạch Vũ, đã sớm đi thăm dò Bạch Vũ.

Vốn tưởng rằng Bạch Vũ chỉ là một nữ tử Dạ Quân Mạc dẫn tới từ hạ giới, nhìn vào tư chất cực cao của Bạch Vũ nên muốn thu vào dốc sức cho Ám Dạ Đế Quốc.

Ai ngờ đến Thánh Quân lại nhìn trúng Bạch Vũ, lần đầu tiên giao chiến nàng ta đã thua, còn thua thảm như vậy. Ở giữa nàng ta và Bạch Vũ,Thánh Quân không có một chút do dự liền lựa chọn Bạch Vũ, thậm chí nàng ta nghi ngờ e là Bạch Vũ cố ý, nhưng Thánh Quân cũng không giúp nàng ta.

Địa vị của Bạch Vũ ở trong lòng Dạ Quân Mạc quan trọng hơn so với nàng ta tưởng tượng, nghe Ám Ưng nói hai năm qua Thánh Quân đến hạ giới vẫn luôn ở cùng với Bạch Vũ, bây giờ chính là thời kỳ tình cảm mới mẻ, say mê.

Nàng ta không nên dễ dàng đi khiêu khích, lần này là nàng ta quá gấp gáp rồi.

"Người đâu, Ám Lân đại nhân có gửi thư hồi âm nói lúc nào thì tới đây không?" Tô Lăng Dung thu lại tức giận, khôi phục hình tượng ôn hòa thân thiết thường ngày trong nháy mắt.

Một tỳ nữ đi tới, cung kính nói: "Bẩm Tiểu thư, Ám Lân đại nhân nói rõ một ngày nữa sẽ đến."

"Nhanh như vậy? Vậy thì tốt rồi." Tô Lăng Dung khẽ mỉm cười, trong nụ cười ôn hòa thoáng qua tính toán lạnh như băng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi