ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Tuy các nàng không ra tay giết, nhưng để cho người ta liều mạng chém giết, sau khi bị thương lại thấy chết không cứu, sau đó lại lấy đi những thứ người ta phục tùng quên mình để đổi lấy, chuyện này đã không phải là không phúc hậu, đây là lợi dụng xong rồi một chân đá văng.

Ai muốn làm đồng môn với người như vậy? Không chừng ngày nào đó sẽ bán ngươi đi.

Vì thế, thanh danh của Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư ở Ám Dạ Đế Quốc xuống dốc không phanh, sư huynh đệ trước kia ngưỡng mộ các nàng cũng không còn thiện cảm với các nàng, cho dù các nàng rất xinh đẹp, nhưng vẫn nên kính trọng từ xa thì hơn.

Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư còn chưa biết mấy chuyện này, hai người đi theo Dạ Vương tìm đến Ám Lân, muốn gặp Dạ Quân Mạc.

"Cuộc chiến Thần Vực đã kết thúc, sau đó cần phải sắp xếp chuyện tiến vào Tháp Thiên Ky. Thần Vực cho số người tiến vào Tháp Thiên Ky, ta muốn thương lượng với Thánh Quân một chút." Sắc mặt Dạ Vương trịnh trọng, nghiêm nghị.

Ám Lân nhìn Dạ Vương một cái, không nhanh không chậm mở miệng: "Số lượng năm người lại không thể thay đổi, có gì tốt mà phải thương lượng? Huống chi biểu hiện của Bạch Vũ ở cuộc chiến Thần Vực quá rõ ràng, xin Dạ Vương cứ việc yên tâm."

Dạ Vương kiềm cơn tức, ông không phải người mù, đương nhiên nhìn thấy cảnh tượng Bạch Vũ đi ra từ Tháp Thiên Ky, biết Bạch Vũ đã đi vào Tháp Thiên Ky một lần, nhưng ông cũng không phải thật sự tới thương lượng với Dạ Quân Mạc ai có thể đi vào Tháp Thiên Ky.

"Bổn vương nghe nói Thánh Quân bị bệnh?" Dạ Vương trầm giọng nói.

Ám Lân mỉm cười lạnh nhạt, nụ cười làm cho người ta như tẩm gió xuân, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: "Không biết Dạ Vương nghe được từ đâu?"

Dạ Vương hừ lạnh một tiếng: "Bổn vương vẫn chưa phải là lão hồ đồ, Thánh Quân bị bệnh, sao các ngươi có thể giấu diếm chuyện hệ trọng như vậy?"

"Dạ Vương cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?" Ám Lân thờ ơ hỏi.

"Chuyện này còn muốn ta nói sao? Lập tức tìm Y Sư nhanh chóng tới chữa bệnh cho Thánh Quân. Thân thể Thánh Quân không tốt, nên tìm vài người chăm sóc hắn." Diendanlequydon – V.O, Dạ Vương chỉ chỉ hai tỷ muội Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư ở phía sau, tự mình sắp xếp: "Đúng lúc bổn vương cũng không đưa các nàng về Đế Đô, để cho các nàng ở lại chăm sóc Thánh Quân đi."

Nụ cười của Ám Lân không đổi, đáy mắt lại lạnh giá: "Lần này Thánh Quân bị thương không nặng, bản thân người chính là Y Sư, biết nên trị như thế nào, Dạ Vương không cần quan tâm. Về phần chuyện chăm sóc Thánh Quân..."

Nụ cười của Ám Lân càng thêm ôn hòa: "Dạ Vương cảm thấy sẽ không có ai chăm sóc Thánh Quân sao? Cho dù chúng ta có sơ suất như thế nào đi nữa, chúng ta cũng chắc chắn sẽ chăm sóc Thánh Quân thật tốt, điểm này cũng không phiền người quan tâm."

"Ám Lân!"Dạ Vương tức giận vỗ bàn, nhìn thái độ tươi cười của Ám Lân, giận kinh khủng: "Bổn vương quan tâm Thánh Quân, tự nhiên chăm sóc người vẫn là nữ tử cẩn thận hơn, chỉ dựa vào các ngươi cũng không đủ."

"Dạ Vương nói rất đúng, chăm sóc người vẫn là nữ tử cẩn thận hơn, ta sẽ chăm sóc Thánh Quân thật tốt, xin Dạ Vương yên tâm." Bạch Vũ dựa vào cái bàn bên cạnh nhìn hai người ngươi tới ta đi, mỗi câu nói đều ẩn giấu mũi nhọn, bỗng nhiên mở miệng.

Vốn Dạ Vương là nét mặt già nua âm trầm, lập tức đen đến có thể chảy ra nước: "Ngươi có tư cách gì đi chăm sóc Thánh Quân? Thánh Quân vốn là bị bệnh, người bên cạnh lại càng một phần cũng không thể sai. Ám Lân, Ám Ưng, các ngươi bảo vệ Thánh Quân như vậy, cứ tùy tiện để cho người ta tiếp cận hắn như vậy?"

"Dạ Vương bớt giận." Ám Lân lập tức tạ tội, nhưng giọng điệu chậm rì rì nghe không ra hắn có một chút căng thẳng: "Là Thánh Quân cho phép, về phần người muốn đưa người đến chăm sóc Thánh Quân, hỏi Bạch Vũ là được, bây giờ thân thể Thánh Quân là do nàng ấy điều trị."

Dạ Vương tức giận đến mức một lúc lâu cũng nói không ra lời, Nam Môn Tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Vũ, gắt gao cắn môi: "Vực chủ Bạch Vũ, xin cho chúng ta đi chăm sóc Thánh Quân."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi