ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Tiếng nghị luận của mọi người lập tức nhỏ đi không ít.

Tuy rằng bây giờ tiếng xấu của Sáng Thế Thần Điện đã lan xa, tất cả mọi người đang mắng Thượng Quan gia và Ngọc gia, nhưng rốt cuộc thế lực Sáng Thế Thần Điện xây dựng vẫn còn đó, nói xấu người ta ngay trước mặt người ta, vẫn có rất ít người có lá gan này.

Nhưng Thượng Quan Vân Trần có thể không nghe được bọn họ đang nói gì sao? Vừa tới sắc mặt đã tối đen, sắc mặt Ngọc Ưu Liên phía sau Thượng Quan Vân Trần cũng không tốt.

"Hai người các ngươi, vừa rồi đã nói cái gì?" Thượng Quan Vân Trần âm trầm nhìn chằm chằm hai Chưởng môn cách đó không xa.

Vẻ mặt hai người cứng đờ: "Chúng ta không nói gì cả."

"Không nói gì cả, ngươi cho ta là kẻ điếc sao?" Đột nhiên Thượng Quan Vân Trần bổ một chưởng ra, lực chưởng cuồng bạo nháy mắt nổ bay hai người ra ngoài.

Hai người nằm trên mặt đất, máu tươi phun trào, không đứng dậy được.

Hai Chưởng môn này đều là Tôn Chủ trung cấp, lại bị Thượng Quan Vân Trần đánh gục trong một chưởng.

Nhất thời mọi người câm như hến. Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng đảo qua mọi người: "Các ngươi còn muốn nói cái gì? Tiếp tục nói đi, không phải vừa rồi nói rất hăng hái sao?"

Mọi người yên lặng, người đứng đầy chung quanh lôi đài lại giống như một vùng quê trống trải mênh mông, một chút tiếng động cũng không có, chỉ có tiếng Thượng Quan Vân Trần rống giận quanh quẩn ở toàn bộ đồng không mông quạnh.

"Không dám nói sao?" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh đi đến trước mặt bốn trưởng lão: "Hình như vừa mới nghe các ngươi nói ta đã chết rồi? Bây giờ thấy rõ ràng, ta chết chưa?"

Bốn người sợ tới mức cả người phát run, lắp bắp nói: "Không, không."

Ầm - -

Thượng Quan Vân Trần lại chưởng một chưởng ra, bốn người lảo đảo lui về phía sau, chưởng phong cuồng bạo xé rách ngực bọn họ, máu tươi chảy ròng.

Bốn người gần như đều đứng không vững, dieendaanleequuydoon – V.O, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau.

"Về sau nói chuyện phải sử dụng đầu óc, không cần phải người ta nói cái gì thì nghe cái đó, rõ ràng Bản Điện đứng sờ sờ ở trước mặt các ngươi, các ngươi dám rủa ta chết, các ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?" Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng nhìn bọn họ.

Bốn người ôm ngực, run rẩy nói: "Chúng ta, chúng ta xin lỗi..."

"Xin lỗi thì có tác dụng rắm gì!" Thượng Quan Vân Trần không chút khách sáo nói bạo tục: "Các ngươi tự phế bỏ linh mạch của bản thân, cút khỏi nơi này, Bản Điện sẽ bỏ qua."

Mọi người bất giác rùng mình một cái, chỉ nói sai mấy câu lại phải phế bỏ linh mạch, Thượng Quan Vân Trần cũng quá độc ác? Sáng Thế Thần Điện quá bá đạo!

Bốn người quá sợ hãi nhìn Thượng Quan Vân Trần, mắt đầy khiếp sợ và không thể tin.

Thượng Quan Dương ác nghiệt nhìn tất cả những chuyện này, một câu cũng không nói. Thượng Quan Vân Trần đã quyết định xuất hiện, sẽ xuất hiện bằng dáng vẻ cường thế, dạy dỗ một đám không có mắt, lập uy một lần nữa.

Ánh mắt Ngọc Ưu Liên xoay chuyển, khóe miệng còn giữ nụ cười nhếch mép nhàn nhạt: "Như vậy là đã thật cho các ngươi mặt mũi, ít nhất các ngươi còn sống, không phải sao?"

Mọi người tức giận nắm chặt nắm tay, trong lòng tức giận bất bình, lại không ai dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy.

Thực lực của gia tộc Thượng Quan đáng sợ, càng không cần nói Ngọc Ưu Liên còn là Thần Hoàng, bọn họ chỉ có thể nhịn.

Bỗng nhiên bọn họ có chút uể oải, nếu sau Đại hội trăm phái vẫn như thế, như vậy Đại hội trăm phái còn có ý nghĩa gì đâu?

"Sao còn chưa ra tay? Còn kéo dài làm gì? Muốn ta tự mình ra tay sao?" Thượng Quan Vân Trần không kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ, đột nhiên đâm cây ngân thương (cây thương bạc) ra, ngân quang hiện ra, giống như pháo hoa lóa mắt phá vỡ đêm đen.

Ầm - -

Một đường chưởng phong đánh úp lại, đột nhiên ngân thương của Thượng Quan Vân Trần lệch qua một hướng, xẹt qua người vài vị Trưởng lão, cực kỳ nguy hiểm.

Bạch Vũ âm trầm đi ra, lạnh lùng nhìn hắn ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi