ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Hai bảo bảo giống như phấn điêu ngọc trác, cực kỳ xinh xắn, mở to đôi mắt ngập nước, tò mò nhìn chằm chằm người đối diện.

Mắt Mộ Bạch đã hoàn toàn biến thành mắt tím, sáng ngời như thạch anh tím, đôi mắt đáng yêu, khiến người nhìn thấy hắn, trong lòng đều không kiềm được bị hòa tan.

Mi tâm Mộ Vũ cũng dần dần hiện ra một chút ngọn lửa màu đen giống như Ma Văn, giống như Chu Sa được chấm trên mi tâm, thêm một chút xinh đẹp, đó là truyền thừa huyết mạch Ám Dạ.

Thượng Quan Vân Trần nhìn hai hài tử đáng yêu, trong lòng co rút, dâng lên một cảm giác nói không nên lời. Hắn ta biết rõ không thể, lại vẫn không kiềm được suy nghĩ, nếu lúc trước hắn ta không đồng ý với Ngọc Ưu Liên, có lẽ hắn ta đã thành thân với Bạch Vũ, cũng sẽ có hai hài tử đáng yêu như vậy.

Trong lòng Ngọc Ưu Liên cũng chỉ có tức giận, thật muốn ra tay xử lý hai hài tử này.

Nam hài mắt tím kia rõ ràng là kế thừa huyết mạch Thần Sáng Thế, còn là thuần túy nhất.

Nữ hài này cũng bất phàm, có linh mạch Ngũ Hành, còn thật có khả năng kế thừa huyết mạch Ám Dạ.

Có hai hài tử này ở đây, tương lai Ám Dạ Đế Quốc tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn Sáng Thế Thần Điện, thật giận nàng và Thượng Quan Vân Trần tốn nhiều thời gian như vậy cũng chưa thành thân, càng không cần phải nói sinh hài tử.

Thượng Quan Dương nhìn hai hài tử này, vẻ mặt không thay đổi, tâm tư cũng không khỏi trầm xuống.

Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lại dám ôm hài tử ra trước mặt thiên hạ quần hùng, trước mặt bọn họ, hoàn toàn là không biết sợ.

Bọn họ có tự tin tuyệt đối không có ai có thể thương tổn đến hài tử của bọn họ, cũng là vì để Viện Trưởng Lão và người trong thiên hạ nhìn thấy hai hài tử, để cho bọn họ nhìn thấy truyền thừa của huyết mạch Sáng Thế.

"Bạch Vũ, đây là hài tử của ngươi sao, tên gọi là gì?" Thượng Quan Vân Trần không kiềm được hỏi.

"Dạ Mộ Bạch, Dạ Mộ Vũ." Dạ Quân Mạc lạnh lùng mở miệng.

Thượng Quan Vân Trần sửng sốt, lập tức hiểu ý hai cái tên này, dieendaanleequuydoon – V.O, trong mắt lộ ra tức giận không vui.

Dạ Quân Mạc liếc nhìn hắn ta, mặc kệ hắn ta.

Rõ ràng chính là hối hận, lại chết không thừa nhận, đã không thừa nhận thì ngươi cứ chống cự đến cùng đi, nhìn thấy Bạch Vũ lại còn lộ ra một bộ muốn chiếm lấy. Một mặt muốn giết Bạch Vũ, một mặt lại muốn bắt Bạch Vũ trở về, không biết có phải đầu óc có bệnh hay không!

Trên lôi đài chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, một vài ân oán giữa các môn phái đều sẽ giải quyết ở trong Đại hội trăm phái, dù sao cơ hội đối chiến cùng Chưởng môn đối phương như vậy không nhiều lắm, hơn nữa trong quy tắc chiến đấu của Đại hội trăm phái cũng không có mục không thể giết người. Đương nhiên, tình hình chung chính là tranh giành thứ tự, sẽ không tử chiến (chiến đấu đến chết).

Tuy rằng chiến đấu kịch liệt, nhưng tiến hành tương đối chậm, một ngày trôi qua chỉ tiến hành được hơn một trăm trận chiến, đây là vì Ám Dạ Đế Quốc phân lôi đài rộng rãi ra thành năm, đồng thời tiến hành năm trận chiến, nếu không còn phải càng chậm.

Mọi người đã sớm quen tình huống này, mỗi lần Đại hội trăm phái đều phải tiến hành đến mười ngày, thậm chí hơn nửa tháng. Chiến đấu là không ngừng lại, từ sáng tiến hành đến tối, nhưng không có ai sẽ không kiên nhẫn.

Dù sao có thể lên lôi đài này đều là các nhân vật mạnh nhất của các thế lực lớn, bọn họ chiến đấu cũng rất có gợi ý cho những người khác.

Phần lớn mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trận tỷ trí ở lôi đài, hấp thu lĩnh hội.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ba người Thượng Quan Vân Trần cũng đã ngồi không yên.

Hai bảo bảo của Bạch Vũ đã sớm mệt, được Ám Hồ ôm trở về. Nhưng Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc vẫn không nhúc nhích như trước, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở đối diện Thượng Quan Vân Trần, ra vẻ rất tập trung xem tỷ thí ở lôi đài, vẫn không phát khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi