ĐỢI EM NGOÁI ĐẦU NHÌN LẠI

6

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Bạch Thư Nhã đứng bên cạnh đã đánh đổ ly r ư ợ u, làm bẩn chiếc váy của cô ta.

Lâm Dịch không hề do dự đưa cô ta lên trên tầng.

Tôi biết, cạnh phòng anh ta có một phòng thay đồ, bên trong có cả một tủ đồ được đặt may riêng.

Đều được đặt may theo size của Bạch Thư Nhã.

Tôi chưa bao giờ được chạm vào.

Nhưng sau một lúc lâu cũng không thấy bọn họ đi xuống.

Rõ ràng những người kia muốn xem trò hay, họ bảo tôi.

“Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ, Khương Từ, cô lên trên xem đi.”

“Đúng đấy, ngày mai Tiểu Dịch còn phải đính hôn với cô nữa, đừng làm ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi lỡ việc.”

Tôi quay người lại nhìn bọn họ: “Một mình tôi đi được rồi, không cần mọi người đi theo.”

Bọn họ gượng cười: “Chẳng phải chúng tôi sợ cô không ứng phó được sao.”

Cũng đâu phải lần đầu, có gì đâu mà không ứng phó nổi.

Tôi đi lên tầng trước cái nhìn khinh khỉnh hóng chuyện của bọn họ.

Cửa phòng thay đồ khép hờ, không khoá.

Từ khe hở, tôi có thể nhìn thấy Bạch Thư Nhã đang mặc một bộ lễ phục, khoá sau lưng vẫn chưa kéo.

Cô ta thút thít, nhìn vào chiếc gương trước mặt mình:

“Kiếp trước, khắp người em toàn là vết sẹo do tàn thuốc và nước nóng để lại…”

“Anh chê em bẩn sao, Lâm Dịch?”

Đáp lại cô ta là một cái ôm thật chặt.

Chặt đến nỗi như muốn hoà cô ta vào trong x ương t ủy.

Lâm Dịch ôm Bạch Thư Nhã, liên tiếp hôn lên tấm lưng mềm mại của cô ta: “Thưu Nhã, anh sẽ không bao giờ ghét em.”

Bạch Thư Nhã ngẩng đầu, nhắm mắt lại, nước mắt rơi lã chã.

Cô ta quay người lại, ôm chầm lấy anh ta.

“Xin anh hãy xoá đi những ký ức không vui của em, được không?”



Cảnh tượng trước mặt thật sự rất hoang đường.

Sau đó là cảm giác xót xa trào dâng và cả nỗi ghê tởm đến buồn nôn.

Tôi không muốn nhìn nữa.

Loạng choạng quay người, đang định rời đi.

Nhưng lại đụng phải một người.

Người ấy cao hơn tôi rất nhiều, trên người anh còn có một mùi hương gỗ thoang thoảng.

Lâm Dịch và anh có vài nét hao hao nhưng anh lại lạnh lùng, cao quý, chín chắn, mạnh mẽ hơn anh ta nhiều.

Anh không cài cúc áo đầu tiên của chiếc áo sơ mi, yết hầu và xương hàm sắc bén khiến tôi nhớ lại một vài ký ức đỏ mặt.

“Xin lỗi.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, tôi hoàn hồn, khẽ nói: “Lâm Chiếu.”

“Sao anh lại quay về?”

Anh nhìn cảnh tượng mập mờ qua khe cửa rồi cất tiếng: “Nghe nói em sắp đính hôn.”

“Anh về để tham dự đám cưới của em và em trai anh.”



7

Cửa phòng khép hờ cũng không tài nào ngăn được âm thanh mập mờ mỗi lúc một rõ ràng.

Lúc này tôi chỉ thấy lòng mình chua chát, khi thấy hàng mày nhíu chặt của Lâm Chiếu đột nhiên nỗi xót xa trong lòng được khuếch đại thành nỗi đau vô tận.

Tôi c ắn môi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta xuống tầng trước đi.”

Anh dừng lại, ánh mắt anh khi nhìn tôi như có thêm thứ cảm xúc nào đó: “Em không định đi vào sao.”

“...”

“Chịu được thật ư.”

Gương mặt anh càng lúc càng lạnh lùng: “Em thích nó nhiều đến thế sao.”

Giọng điệu giễu cợt quen thuộc, nhất thời kéo tôi quay về quá khứ.

Ba năm trước, vào cái đêm hoang đường ấy.

Mùi đàn hương và mùi r ư ợ u trên người Lâm Chiếu trộn lẫn vào nhau, anh đè tôi lên tấm gương rồi hôn tôi hết lần này tới lần khác.

Hơi nước bốc lên trong phòng tắm làm mờ tấm gương.

Trong cơn say, tôi mơ mơ màng màng cất tiếng: “Em không nhìn thấy rõ…”

Đột nhiên động tác phía sau dừng lại.

Sau mấy giây, Lâm Chiếu trói cổ tay tôi bằng chiếc vòng gỗ đàn hương đeo trên tay anh, nhấc lên từng chút từng chút một một.

Nói bằng giọng điệu dỗ dành: “Bé ngoan.”

“Em tự nghĩ cách lau sạch nó đi.”



Trời sáng, tôi thức giấc.

Lâm Chiếu ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh giường.

Đôi mắt luôn rất lạnh lùng của anh dịu dàng đến lạ.

Anh gọi tôi: “Khương Từ, tối qua…”

Còn chưa kịp nói hết câu đã bị tôi cắt ngang.

“Xin lỗi anh.”

Tôi nói: “Là lỗi của em, tối qua em nhận nhầm người.”

“Nhận nhầm người?”

Anh lặp lại lời tôi nói.

Lâm Chiếu ngước mắt lên nhìn tôi: “Em coi anh là Lâm Dịch.”

Lâm Chiếu ngồi thẳng dậy, im lặng, không chịu lên tiếng.

Gương mặt dịu dàng như bị đóng băng, vỡ vụn, biến mất không thấy tăm hơi trong tức khắc.

Một lúc sau anh mới lạnh lùng nói: “Nghĩ anh là nó, chưa là gì của nhau cũng có thể như thế?”

“Khương Từ, em thích nó nhiều thế sao?”

Tôi im lặng.

Lâm Chiếu đứng dậy, kiêu ngạo nhìn tôi: “Được, em giỏi lắm.”

Sau khi nói xong câu đó, anh quay người đi thẳng.

Hôm sau, tôi nghe Lâm Dịch nói anh đã xuất ngoại rồi.

Chúng tôi cũng không còn gặp lại nhau nữa.

8

Bừng tỉnh từ trong ký ức.

Ánh mắt lạnh lùng kèm theo mỉa mai của Lâm Chiếu tự dưng lại tiếp thêm dũng cảm cho tôi.

Tôi mở cửa phòng thay đồ rồi đi vào trong.

Cảnh tượng trước mặt rất khó coi.

“Á…”

Bạch Thư Nhã hét lên một tiếng, cô ta hốt hoảng cầm bộ lễ phục che người.

Lâm Dịch nhìn tôi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Chiếu đang đứng phía sau, đột nhiên anh ta nổi cơn thịnh nộ.

Tức giận lao về phía tôi rồi chất vấn: “Khương Từ, em muốn làm gì?”

“Em không vui, còn muốn dẫn người ngoài tới để cười nhạo anh nữa ư?”

Lâm Chiếu và Lâm Dịch là anh em cùng cha khác mẹ.

Nhưng quan hệ không được tốt lắm.

Chuyện duy nhất anh ta không chấp nhận được chính là mất mặt trước Lâm Chiếu.

Nghe vậy, Lâm Chiếu cười khẩy nói: “Cậu không cần mặt mũi, còn sợ tôi nhìn thấy à.”

Chỉ bằng một hai câu bâng quơ anh đã có thể khuấy đục tâm trạng Lâm Dịch.

Lâm Dịch tức giận lao tới, vung nắm đ ấm.

Nhưng lại bị Lâm Chiếu dễ dàng tóm được cổ tay, đấm trả.

Mặt anh ta cọ vào cạnh bàn, m áu tươi chảy ra.

Bạch Thư Nhã hoảng hốt kêu lên một tiếng, cũng chẳng quan tâm mình đang quần áo xộc xệch mà nhào tới.

Lâm Chiếu không hề cảm thấy hổ thẹn, anh nhìn tôi rồi nói: “Khương Từ, xin lỗi.”

“Làm mặt chồng sắp cưới của em bị thương rồi, có ảnh hưởng đến buổi tiệc đính hôn ngày mai không?”



Cuối cùng trò hề này cũng kết thúc sau khi những người khác gọi bố của Lâm Dịch tới.

Ông ấy gọi hai anh em vào trong phòng làm việc.

Bạch Thư Nhã tay cầm ly r ư ợ u, sáp lại gần tôi.

Cô ta nói.

“Khương Từ, tôi biết cô không muốn tin chuyện tôi sống lại”

“Nhưng dù cô có tin hay không thì kiếp trước sau khi tôi mất, Lâm Dịch cũng đã phát điên vì tôi, anh ấy giết hết những kẻ từng b ắt n ạt tôi, sau đó tự sát trước mộ của tôi.”

“Tôi hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, mất cả bố lẫn mẹ, sau này lại may mắn được nhà họ Lâm nhận nuôi, có được vinh hoa phú quý trước đây không dám mơ tưởng đến, muốn ở lại đây mãi mãi.”

Cô ta khuyên tôi hết nước hết cái: “Lâm Dịch là một người thành thật và nhiệt tình, không nên bị cô giày xéo như thế.”

“Cô Bạch.”

Tôi bất chợt ngắt lời cô ta: “Cô sống lại mà liêm sỉ cũng không sống lại theo nhỉ?”

“Cô không biết thế nào là liêm sỉ sao.”

Cô ta sững sờ, nhìn về phía sau lưng tôi rồi tự dưng rơi nước mắt.

Ngay sau đó tôi bị đẩy ngã xuống đất.

Đầu gối chà vào nền gạch, xước da chảy m áu.

Lâm Dịch kéo Bạch Thư Nhã ra sau lưng bảo vệ rồi lạnh lùng nhìn tôi: “Khương Từ.”

“Anh đã hứa cho em làm dâu nhà họ Lâm rồi, rốt cuộc em còn gì không hài lòng nữa.”

“Em có thân phận gì, em cũng dám khiến Thư Nhã phải khóc sao?”

Anh ta nắm chặt tay Bạch Thư Nhã, quắc mắt nhìn tôi như sợ cô ta sẽ chịu một xíu tổn thương vậy.

Tôi ngã dưới đất, trông rất thảm hại.

Nhìn Bạch Thư Nhã đang nở nụ cười vui mừng trong làn nước mắt, không biết tại sao đột nhiên tôi lại cảm thấy hết sức sai lầm.

Tôi dùng bàn tay run rẩy của mình nắm lấy cổ tay kia, ngẩng đầu lên, nói rõ ràng từng chữ.

“Thân phận của tôi là bạn gái, người ngày mai đính hôn với anh.”

“Nhưng Lâm Dịch, tôi hối hận rồi.”

Anh ta ngây người, gần như chưa kịp phản ứng lại: “Em nói gì cơ?”

Tôi tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay trái xuống.

Thật ra ngay từ ban đầu nó đã không thuộc về tôi, đó là chiếc nhẫn được anh ta đặt làm riêng cho Bạch Thư Nhã.

Chỉ vì một tháng trước, Bạch Thư Nhã còn chưa sống lại vì bảo vệ bạn trai của mình đã cãi nhau một trận với Lâm Dịch.

Thế nên anh ta mới đeo chiếc nhẫn này lên tay tôi trước mặt cô ta rồi nói muốn cầu hôn tôi.

Size nhẫn không vừa, đeo trên tay cảm giác trống rỗng.

Giống như sự yêu mến ngay từ ban đầu của tôi đã bị xuyên tạc.

Tôi vịn người đứng dậy, cố chịu cơn đau ở chân, ném nhẫn xuống trước mặt Lâm Dịch.

Rất bình tĩnh nhìn anh ta rồi nói.

“Huỷ hôn đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi