ĐƠN XIN LY HÔN

Trình Cẩn cảm thấy thái độ của Ngạn thật quả thật là quá kỳ lạ, như thể anh ta đang cố tình nhắm vào mình.

Anh ta nghe trộm anh em bọn họ bản thân đã không tính toán, kết quả lúc bắt đầu ăn cơm, anh ta đột nhiên nói: "Nói đến chuyện kết hôn, thật ra tôi và tiểu Cẩn còn có đính hôn từ bé."Một lời nói khiến tất cả mọi người dừng hành động dùng bữa, ngay cả người máy nhỏ cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, đình chỉ hành động làm nũng trước chủ nhân.

Trình Cẩn càng thêm bối rối, cảm thấy không biết nên than phiền ở đâu.Đính hồn từ bé? Tại sao cậu lại không biết? Hơn nữa “tiểu Cẩn”? Tên gọi này là lúc trước bọn họ còn khá thân thiết, Ngạn Thất cũng chưa từng gọi cậu như vậy được không? Bây giờ đã kết hôn rồi hơn nữa còn có chồng bên cạnh mà lại gọi như vậy?Ánh mắt Lục Đào trực tiếp nhìn thẳng vào mặt Trình Cẩn, giọng điệu cũng nghiêm nghị, "Có chuyện này?"Trình Cẩn đặt dao nĩa xuống và giơ hai tay lên, "Em không biết! Em hoàn toàn không biết! Em chưa bao giờ nghe nói về điều này!"Ánh mắt của mấy người lại một lần nữa rơi lên mặt Ngạn Thất.

Nam nhân tuấn mỹ cười, lại nhún nhún vai, “ Tại sao lại làm như tôi đang nói dối vậy?” Anh ta quay đầu, Làm ra vẻ động vật vô hại nhìn bên cạnh người đàn ông bình tĩnh duy nhất, “Húc ca, anh giúp tôi chứng mình một chút, có phải hay không có chuyện này?”Đôi mắt xanh lục mang theo ý cười, giọng điệu thoải mái nhưng đáy mắt lại có một ngọn lửa nóng, mỗi khi nhìn Trình Húc, ngọn lửa sẽ bốc cháy rừng rực, như muốn thiêu chết anh vậy.

Thành Từ bình tĩnh nói: "Có."Thượng tướng đại nhân hơi nheo mắt.Trình Cẩn sững sờ, "Anh ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?""Hai người sinh cùng ngày, một người được kiểm tra ra là “giống cái mới”, cho nên lúc đó hai nhà nói bông đùa, nói cũng không nghĩ gì." Trình Húc lãnh đạm nói, "Không cần để ý."Thừa Cẩm nhẹ thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là như vậy, ta đã nói, ta chưa từng nghe ai nhắc tới."Trình Cẩn nhẹ thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là như vậy, em nói rồi, em chưa từng nghe ai nhắc tới.”Trình Húc nói: "Ngươi lúc lớn rồi tính hướng không hợp, em sau này lại đối với Lục Đào sâu nặng, cho nên không cần nói cho em biết chuyện này.

Hơn nữa, Ngạn gia cũng không hề tâm."“Ai nói vậy.” Ngạn Thất đầu tiên liếc nhìn Trình Cẩn đang có chút sợ hãi, chậm rãi cười, “Tôi lại rất để tâm đấy.

Luôn luôn nghĩ rằng Trình gia có một nàng dâu qua cửa, nhưng thật đáng tiếc.

..

"Trình Cẩn sợ đến mức rút lui về phía chồng, nói đến lắp bắp, "Anh, anh, nah đừng nói bậy, chúng ta từ năm 17 tuổi số lần gặp nhau không quá 5 lần, tôi với anh bây giờ, không, không, không quen!”Thấy em trai bị doạ thành ra như vậy, Trình Húc nhướng mày với Ngạn Thất, "Chú ý lời nói."“Đùa thôi.” Ngạn Thất cười với Lục Đào, “Thượng tướng đại nhân anh không để ý chứ?”“Đương nhiên để ý.” Lục Đào vẻ mặt có chút lạnh lùng, “Vì vậy kiểu đùa này, Ngạn tiểu thiếu sau này vẫn là không lên.”Trong giọng điệu của chồng vừa có ý bênh vực, còn kèm theo một ít vị ghen tuông, Trình Cẩn vừa có chút kinh ngạc cùng vui mừng, sắc mặt đều trở lên đỏ.

Cuối cùng vẫn là Ngải Tuyết đứng ra hoà giải: “Nào nào nào, ăn cơm, đừng phụ lòng sự vất vả của Tiểu Cẩm, bàn ăn nhìn rất mỹ vị."“Có lẽ là không tồi” Ngạn Thất cười, đột nhiên gắp một miếng xúc xích vào đĩa của Trình Húc, “Húc ca, xúc xích lớn yêu thích của anh.”“Xúc xích đỏ” là cách gọi của tinh cầu Đế chế, được bọc bên trong là thịt và hỗn hợp tinh bột, được gọi là “xúc xích lớn” cũng không phải là kỳ lạ, những người bên cạnh đều không để ý.

Chỉ có Trình Húc, biết thanh niên tà ác bên cạnh đang ám chỉ gì đó, sắc mặt hơi ngưng tụ, nhất thời có chỗ nào đó bị người kia xâm phạm quá mức, khiến anh vừa cảm thấy xấu hổ vừa bực mình.

Anh không hề động đến xúc xích đỏ, chỉ ăn những món ăn khác.Ngạn Thất như cố tình: “Làm sao? Húc ca không thích ăn sao”Trình Húc thấy em trai cũng nhìn qua, thậm chí còn hỏi: “Anh, có phải không mùi vị không ngon?”“Không có, mùi vị rất ngon.” Nói xong, anh gắp miếng xúc xích đã được chiên chín vàng, từ từ đưa lên môi cắn một miếng.Bởi vì sự hiện diện của một người ấm áp lại lắm lời là Ngạn Tuyết, lúc dùng bữa chính là không hề tẻ nhạt, anh ta cũng đặc biệt cố ý tránh bàn chuyện công việc, chỉ nói về thời sự, nói về kết quả nghiên cứu khoa học mới nhất,…cuối cùng là nói về du hành tinh cầu, Trình Cẩn lấy ra toàn bộ số nho phong mật còn lại của món quà đã nhận được ra, thoải mái ngồi xuống, lại gọi anh trai vào phòng ngủ của mình, mang viên minh châu xanh đến trước mặt.Trình Húc nhìn viên minh châu, có chút ngạc nhiên, “Tại sao lại ở đây?”Trình Cẩn là muốn hỏi anh nguyên nhân, vội vàng nói: “Đúng vậy, là ông xã em mang về tặng cho em, anh ấy nói nhìn thấy trong phòng làm việc.

Anh, anh không phải bán nó rồi sao? Tại sao lại ở chỗ Lục Đào?”Trình Húc cầm lấy viên minh châu, cẩn thận xem, sau khi sở đến vết nứt nhỏ, xác nhận chính là thứ mà em trai đã nhờ mình bán.

“Lúc đó thực sự bán rồi, bán trên mạng, anh cũng không hề biết bán cho ai.”“Ah…” Trình Húc có chút không hiểu gì, “Vậy làm sao lại ở chỗ anh ấy?” Cậu nắm lấy tay anh trai, “Người mua lúc đó có để lại thông tin gì không?”"Không có." Trình Húc lắc đầu, "Người mua chọn chế độ ẩn danh mua hàng, anh không hề biết thông tin của đối phương, có máy chuyển phát nhanh chuyên dụng đến lấy hàng.”Trình Cẩn đầu óc có chút bối rối, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt lập tức sáng lên, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Lục Đào cố ý giúp em sao? Cho nên mới mua viên dạ minh châu này?"Trình Húc nói: “Cậu ta muốn giúp em có rất nhiều cách, còn có một cách trực tiếp hơn, chính là mở tài khoản liên thông với em, như vậy em có thể sử dụng tài khoản của cậu ta.

Nhưng cậu ta đã không làm như vậy, hai năm qua hầu như không hề hỏi han quan tâm đến em, em cảm thấy, khả năng cậu ta đang cố tình giúp em là bao nhiêu? "Ngọn lửa đang cháy trong lòng lập tức vụt tắt, Trình Cẩn cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá viển vông.

Lục Đào trước khi mất trí nhớ đã muốn ly hôn với cậu, làm sao lại có khả năng giúp cậu cơ chứ? Nhưng cậu vẫn không thể hiểu được, "Vậy thì tại sao anh ấy lại mua cái này? Anh ấy bình thường...!vốn dĩ không thích những thứ này."Trình Húc nhìn vẻ mặt của em trai, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn nói: "Có lẽ là muốn tặng cho ai đó."Trình Cẩn cả run lên, trái tim như bị bóp chặt, nhưng ngay sau đó lại có hy vọng, "Không thể.

Sau khi anh ấy mất trí nhớ, không có người khả nghi đến gặp anh ấy.

Nếu anh ấy có người yêu khác, làm sao có thể không đến thăm anh ấy…”“Có thể đối phương không ở trên tinh cầu Đế chế” Trình Húc bình tĩnh nói: “Không có giấy thông hành cũng không phải là dân cư ở đây, vỗn dĩ không thể tới được.”Câu nói này thức tỉnh Trình Cẩn, cũng càng khiến cậu chìm sâu vào lo lắng.Không phải là không có người đó, không phải là không xuất hiện, mà là căn bản không có cách nào xuất hiện?Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Lục Đào quanh năm chinh chiến bên ngoài, tìm người yêu sống ở ngoài tinh cầu khác là chuyện bình thường đúng không?Vì vậy làm sao có khả năng để cậu phát hiện ra?Nhưng Trình Cẩn không muốn tin vào điều đó, cậu cắn chặt môi, cố gắng đấu tranh.

"Nhưng máy liên lạc của anh ấy cũng khong có cái gì bất thường…cho dù không đến, cũng có lẽ se liên lạc…”"Với tính cách của cậu, muốn trót lọt không sơ hở cũng không phải là việc khó.

Có lẽ bọn họ đã hẹn trước rồi.

Khi trở lại đây, anh ta sẽ tạm thời gián đoạn liên lạc." Trình Húc sờ sờ đầu cậu, nhìn vẻ mặt héo rũ của cậu, mặt dù trong lòng vỗn dĩ còn muốn phân tích thêm, nhưng đều nhịn không lỡ nói ra, chỉ hỏi: "Sau khi mất trí nhớ, cậu ta đối với em như thế nào?"Trình Cẩn chớp chớp đôi mắt chua xót và dùng lực gật đầu, "Tốt...!rất tốt, khiến em không thể tưởng tượng nổi..."“Vậy thì cứ thoải mái hưởng thụ những tháng này.” Trình Cẩn đột nhiên thấp giọng: “Vài tháng sau, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”Trình Cẩn sững sờ, "Rời đi? Vậy bệnh của cha..."“Anh đã liên hệ đến một bác sĩ, cũng tìm được bệnh viện, ở tinh cầu Lục.” Giọng của Trình Húc rất nhẹ: “"Chỉ cần cha ổn định sau ca phẫu thuật này, chúng ta sẽ rời đi.

Theo tính toán, thời gian gần với lúc Lục Đào tỉnh lại, đến lúc đó, chúng ta sẽ đi cùng nhau.

"Không phải là Trình Cẩn chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây, mà còn nghĩ đến việc trút bỏ mọi gánh nặng và để anh trai mình rời khỏi đây.

Nhưng sau khi thực sự nghe về kế hoạch này, cậu vẫn cảm thấy khó chịu không tả nổi.

Trình Húc nhìn dáng vẻ của cậu, biết là cậu không lỡ, hôn lên trán cậu rồi ấm áp nói: "Đừng lo, cũng đừng sợ, tất cả đều có anh.

Dù mọi người đều coi nơi này là thiên đường, tinh cầu khác là địa ngục, nhưng anh đã đi qua một vài nơi, môi trường thực sự có tệ hơn một chút, nhưng chúng ta vẫn có thể sống tốt.

Bảo bối, dù có chuyện gì đi nữa, anh sẽ chăm sóc em thật tốt! "Trên đời này, người mà Trình Cẩn dựa vào nhiều nhất không phải là chồng hay cha của cậu, mà là anh trai.

Để cậu một mình rời đi cậu sẽ sợ, nhưng là rời đi cùng anh trai, trong lòng cậu cũng sinh ra một tia dũng khí.“Được…” Trình Cẩn cố gắng không khóc, nhưng sau cùng lại nhẹ nhàng nức nở, "Anh hai, anh có phải hay không sống rất vất vả?"“Không vất vả”“Em thật không hiểu chuyện, em hôm qua, hôm qua còn mua để anh giúp mình đi lấy viên pha le xanh, thật may…” Trình Cẩn lại một lần nữa nhận ra anh trai mình đã không còn là người anh mạnh mẽ ngày trước nữa, anh cũng có những lúc bất lực, anh cũng có một ngày rút lui, mà Trình gia, cũng vĩnh viễn sẽ không khôi phục lại như ngày xưa nưa.

“Em ngày hôm qua không có ý làm khó anh, xin lỗi, anh, xin lỗi…”Trình Húc nhìn đứa em trai trong lòng, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy chua xót: “Không có, em kkoong cần xin lỗi.

Anh biết em đã làm rất tốt rồi.

Vì cha, em ngay cả thứ đồ mình yêu thích nhất cũng từ bỏ, còn chăm chỉ làm việcm anh mới là người có lỗi với em, nếu không phải sai lầm của anh, em hiện tại vẫn là một tiểu thiếu gia vô lo vô nghĩ, là anh…” Anh khẽ thở dài, “Rõ ràng em thích những viên đã sắc xanh, nhưng lại phải đi may lên váy người khác, anh…đến lúc nào đó sẽ đem viên đã yêu thích nhất của em…” Anh còn muốn nói 3 chứ “tặng cho em”, nhưng lại nghĩ đến những hạt đã bị “làm nhục”, mặt đột nhiên trở lên đỏ bừng, câu nói cũng không thể ra nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi