DÒNG MÁU MAFIA


Quả nhiên, từ xa dù không nghe được những người xung quanh nói gì, nhưng bà Pani đã nóng bừng mắt bởi hành động của chồng bà, dù rằng cô ta là đối tác là vị trí gì đi chăng nữa nhưng cũng không được phép như thế trước mặt bà ta, nếu thế sau lưng sẽ ra sao, từ xưa đến nay có bao giờ ông ta dám chạm vào người đàn bà nào trước mặt bà đâu, cần phải điều tra về cô gái này mới được, thế nào mà bao người xung quanh bà không ai biết cô ta là ai, bà mỉm cười gượng gạo và tiến về phía đôi tình nhân không rời tay nửa bước kia.
- Không cần ngài phải hộ tống tôi đâu.
- Không được thưa thiếu phu nhân, trong lúc thiếu chủ chưa đến tôi..
- Không sao, là địa bàn của ngài rồi phải không, nếu là yêu cầu của tôi, ngài có thực hiện không?
- Vâng, thiếu phu nhân, bất kể cô cần gì tôi sẽ sẵn sàng phục vụ ạ.

- Và hắn ta lại cúi xuống chào cô rồi buông tay.
Chỉ từng đó thôi khiến bao người phải hoa mắt và lập tức có kẻ không ngần ngại tiến đến để được làm quen với cô, cô lạnh lùng không trả lời rời ra khỏi đám đông và bắt gặp một vài người khẽ chào cô với tên "bà Carter" rồi họ nhanh chóng lẫn vào đám hội.
Vài người nhận ra chiếc vòng cô đang đeo và bắt đầu xì xào nhưng lại cho rằng nó là món đồ chơi chế tác nhái, chứ với giá trị của nó như thế không thể đeo đến đây và không có người bảo vệ thế này, nhiều người đàn ông không bỏ cuộc, họ nhìn người trước bị cô liếc xéo rồi lại thấy người nữa cô quay lưng bỏ đi cho tới khi có một lão già gần sáu mươi tuổi đã phát hiện ra cô và tiến thẳng tới.
- Người đẹp anh nhìn thấy từ nãy đến giờ em toàn đi một mình, đi với anh nhé.
Cô bắt đầu bực mình, tên điên bắt cô ăn mặc như mời chào thế này mà rồi lại để cô đứng một mình, không biết khi nào hắn mới xong cơ chứ, hôm nay về cô sẽ phải phạt hắn, chi bằng cứ đứng với tên Pani kia lại an toàn hơn.

Cô lách ra rìa đám đông quan sát và lão ta đi theo, bắt đầu khai tiệc, đây là một bữa tiệc đứng để mọi người vui vẻ trò chuyện, hòa đồng và ăn uống thoải mái.

Tên già cứ mè nheo khiến cô khó chịu.
- Đi với anh, đảm bảo không bao giờ để em cô đơn ở những bữa tiệc như thế này và một bước em sẽ thành nữ hoàng.
- Tôi có chồng rồi và tôi không muốn thành nữ hoàng của ông, tránh ra, nếu không đừng trách tôi không nhắc trước.
- Cô có bản lĩnh không, gọi chồng cô ra đây, tôi sẽ xử đẹp hắn trước mặt cô.

Nói cho cô biết, thị trưởng cũng còn phải kiêng nể tôi đó.

- Cô bỏ đĩa cho người phục vụ và định đi về phía nhà vệ sinh, thảo nào từ lúc hắn ta xuất hiện, không có ai dám lại gần cô nữa.
- Cô gái, tôi là vợ của anh Pani, sao cô đi một mình thế này?
- Chào chị, chị đẹp quá, chồng tôi có việc đột xuất chưa đến được ngay.

- Chắc anh ý gạt cô rồi, giờ này không có ai vào được nữa, khai tiệc là đóng cửa, chi bằng cô đi cùng ngài đây để chúng tôi an tâm được không.

- Cô nhếch mép cười, đểu giả thật dám giới thiệu mình cho tên béo sao.
- Tôi đang định đi tolet và nghĩ đến ngài Pani dẫn đi thì chắc sẽ rất là an toàn, không biết ý chị thế nào?
- Cô dám? - Bà ta cau lên khó chịu.

Đọc thê???? nhiề???? tr????????ện ở ﹎ ????R????M???? RUYE????.V???? ﹎
- Để tôi dẫn em đi.

- Tên già vòng tay ra sau lưng nắm lấy eo cô đầy thèm muốn vừa lướt qua da thịt của cô vừa bóp mạnh một cái thích thú.

Quá muộn, cô nổi giận giật một cốc rượu vang của lễ tân đi qua hắt thẳng vào mặt lão.
- Ranh con.

- Lão gầm lên khiến mọi người xung quanh lập tức chú ý và thì thầm.
- Tôi xin lỗi ngài.

- Tên Pani ở đâu lao vội đến trước khi bàn tay của lão già kịp hạ xuống và rối rít.

- Cô ấy là khách của tôi, xin ngài hãy trách tôi.
- Bảo nó quỳ xuống xin lỗi thì tao tha, nếu không tao cũng cho kiểm tra toàn bộ cái công ty của mày.
- Cô thấy mình gây ra chuyện gì không, chỉ là chuyện trò với ngài ấy làm sao cô phải sừng cồ lên thế, nếu không muốn bị chú ý thì đừng mặc như thế.

- Bà vợ lên tiếng vào hùa.

Hắn thấy nhục nhã, đường đường là một thẩm phán tối cao của thành phố vì một con ranh đã hạ mình, thế mà còn bị làm nhục như thế này.

Đây là buổi tiệc kín nhưng có đến vài chục vé mời được phát ra, và người đi kèm cũng có nhiều cô gái để giới thiệu cho các vị quan chức nhằm lấy lòng và họ không cần dấu diếm ở đây, chỉ một tin tức lộ ra, chính kẻ tung tin sẽ bị thịt trước nên họ yên tâm hoàn toàn về những bữa tiệc kiểu này, đặc biệt lần này lại là do phía nhà Carter đứng ra tổ chức.
Khi cảm thấy không thể xoa dịu được nữa, tên Pani đang định quỳ xuống xin lỗi thay cho cô để mọi chuyện êm đẹp bỗng lạnh gáy bởi giọng của cô lạnh băng, uy lực không khác gì ngài Zero.
- Pani, anh dám? - Hắn sợ hãi quay nhìn cô và mọi người người cùng quay ra quan sát cô và xì xào bàn tán, ngay lập tức từ một cô gái duyên dáng với đôi mắt trong trẻo bỗng biến thành người đầy uy quyền với đôi mắt sắc lẹm giống y như con chim đại bằng mà cô đeo.
- Thiếu phu nhân, tôi..

- Bà vợ hoa mày, chồng bà vừa nói gì, nghĩa là sao?
- Nếu ông xin lỗi tôi ở đây giờ này, tôi sẽ bỏ qua cho ông.

- Cô lạnh lùng lên tiếng.
- Ha ha, nếu mày không quỳ xuống, ngay ngày mai tao cho chồng mày sập tiệm và cả hắn nữa.
- Ngài Alfred Grandidier bình tĩnh nào, chỉ là hiểu nhầm thôi mà.

- Ngài thị trưởng từ đâu bước lại và lên tiếng.

Ông ta quan sát nhanh cô gái từ trước chợt nhận ra tư chất không tầm thường của cô, cộng với cái cách khúm núm của tên Pani kia, và theo thư ký mật báo, chủ nhân của thẻ VIP là một cô gái xinh đẹp hấp dẫn nhưng lạ mặt, hắn chưa từng gặp, lý trí bỗng nhiên nhắc nhở ông không được vào hùa vụ này, phải xử lý nhẹ nhàng và hết sức cẩn thận.
- Thị trưởng, hôm nay tôi quyết xử lý cô ta.
Bỗng tiếng vỗ tay vang lên khiến mọi người giật mình quay lại nhìn, người đàn ông tuấn tú ngạo nghễ một mình một ghế trong bữa tiệc đứng quét đôi mắt lạnh ngắt vào đám người, vẻ mặt dửng dưng nhưng đôi mắt thì đầy giận dữ khiến cho bao người đứng đó sợ hãi và lùi lại nhường chỗ cho hắn trở thành trung tâm, những cô gái thì tròn mắt về sự hấp dẫn của anh, những người đàn ông nhanh chóng nhận ra và khúm núm tiến lại bắt tay anh.
Jonh Brown trố mắt, một người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn ngồi ghế, còn lại rất nhiều những người khác đáng tuổi cha chú và đều có vai vế trong thành phố bao gồm cả ngài thị trưởng và tên Alfred Grandidier lập tức tiến lại gần để lần lượt được bắt tay hắn.

Vị thế của hắn ta là như thế nào đây sao hắn không biết thông tin gì.
- Trong bữa tiệc của tôi tổ chức có chuyện gì thế này? - Anh gằn giọng và liếc về phía cô.

- Ngài Carter.

- Alfred lên tiếng trước tiên.

- Ngài nhìn trang phục của tôi xem, là do cô ta, tôi muốn cô ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ..
- Ngài sẽ làm gì? - Anh dửng dưng nói nhưng giọng điệu thì trầm mặc hơn.
- Tôi muốn trừng trị cô ta.
- Còn em muốn gì nào? - Hắn kiềm chế cơn điên tiết trong người với dòng máu đang sôi sục, dám đòi trừng trị vợ hắn ư, quả là có mắt như mù.

Giọng nói ngọt ngào êm ái phát ra khiến những cái đầu thông minh bất chợt giật mình.
- Tôi muốn hắn ta xin lỗi.

- Cô bắt đầu ý thức được vị thế của tên Alfred, và không muốn gây rắc rối cho anh hay gia đình, nhưng cơn giận thì vẫn còn nguyên.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Cô ta..
- Câm mồm.

- Anh gầm lên khiến mọi người sững sờ và với tuyệt đại đa số mọi người đều không hiểu ngài Carter đây là ai mà quyền uy đến thế, và nhiều người run sợ vì đáy mắt của anh bắt đầu lộ rõ sự trừng phạt và chết chóc với một cách cuồng nộ.
- Lại đây với anh.

- Anh giang tay chìa ra cho cô và buông một giọng nhẹ nhàng ấm áp, cưng chiều, dụ dỗ mà khiến mọi người ngỡ ngàng vì sao người đàn ông này có thể thay đổi nhanh như thế, còn cô gái này là ai? Cô gái cắn nhẹ môi và lắc đầu nguây nguẩy đầy hờn dỗi và nũng nịu.

Anh lại mỉm cười làm thân và đứng dậy tiến về phía cô.
- Anh đến muộn xin lỗi em.
- Xin lỗi không chưa đủ.

- Cô phụng phịu nói và lườm anh.


- Anh sẽ đền bù cho em.

- Anh mỉm cười và cúi xuống hôn cô.

Tất cả mọi người hãi hùng.
- Ngài thị trưởng, đây là vợ tôi, thiếu phu nhân Carter.

- Nghe đến đây tất cả mọi người choáng váng, to chuyện rồi, ông ta lại bắt nạt nhầm vợ của người quyền uy nhất thành phố này.

Khỏi phải nói cả ngài thị trường và tên Alfred kinh sợ thế nào, chuyện này khó lòng có thể hòa giải.
- Ngài Carter, có thể vào phòng trong để nói chuyện không? - Thị trưởng đánh hơi thấy mùi nguy hiểm liền lên tiếng, dù có xử trí thế nào thì trước mặt đám đông, tính sĩ diện của hai con người này sẽ không có lợi chút nào.

Anh nheo mắt nhìn vào tên thẩm phán và hỏi.
- Em thấy sao? - Cưng chiều hết mức, người đàn ông này thực sự yêu chiều vợ đến mức nào đây, rồi cô khẽ gật đầu.
Rồi bốn người bước vào phòng làm việc phía trong và tại đây tên Alfred hoàn toàn chịu trận trước sự cáu tiết và trừng phạt của anh, những lời xin lỗi đã thốt ra, hai đầu gối đau nhừ mà không dám ngọ nguậy.

Cuối cùng nhờ ngài thị trưởng và nụ hôn của cô, anh mới kiềm chế dịu lại con điên cuồng của mình và yêu cầu từ giờ trở đi khi nào thấy cô dù ở bất cứ đâu, hãy tránh xa, không một lý do không một lời giải thích.
*
* *
Trong cái mớ lộn xộn, hỗn loạn khi ấy, có ba người đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng rút lui và tìm một chỗ kín đáo để bàn bạc.
- Tìm được điểm yếu rồi, rung cây thôi.
- Sẽ to chuyện lắm đó, chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi thành phố siết chặt.
- Nhanh qua thôi, quan trọng là hắn sẽ bị tẩy chay và đơn độc, chính quyền không đứng về phía hắn nữa, lúc đó giết một con rết không chân sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
- Đồng ý.

- Cả ba cái đầu liền chụm vào nhau..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi