ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Thật ra lúc chờ thang máy, trong lòng Hứa Nùng đã có chút hối hận.

Cô vừa rồi bởi vì nhất thời không nhẫn nhịn, đưa ra quyết định trong lúc xúc động.

Kết quả lúc này mới đi chưa được hai bước, cô liền hối hận rồi.

Cho dù không có biện pháp giải quyết, cô cũng không nên đề nghị hắn ở cùng mình mà.

Nhưng cũng không phải sợ hắn thật sự làm gì mình, tuy rằng thời gian cô quen biết người đàn ông này cũng không dài, hắn người cũng không quá chỉn chu, thoạt nhìn lưu manh vô lại không đứng đắn.

Nhưng đáy lòng Hứa Nùng lại không hiểu sao cảm thấy hắn không phải là người xấu.

Bản thân bởi vì Bạch Hiểu hãm hại, thiếu chút nữa bị người của nhóm cho vay nặng lãi kia bắt đi, thật ra nói chung, người và những thứ không có liên quan gì, rất ít người sẽ để ý.

Đặc biệt là đối mặt một đám người hung ác như vậy.

Nhưng người đàn ông này đều không hề do dự, ngay lập tức liền trực tiếp đến cứu cô.

Còn có hôm nay, cô có thể nhìn ra hắn bảo vệ và chiếu cố mình.

Tuy rằng... Hắn cũng ở trước mặt mọi người trêu chọc cô mấy lần, cũng quả thật rất đáng đánh đòn, nhưng nếu mang ra so sánh, Hứa Nùng nhớ rõ gần như tất cả đều là những điều tốt về hắn.

Cho nên ở trong lòng Hứa Nùng, Chu Khởi đã ước chừng tương đương một người đàn ông tốt.

Nhưng người tốt thì người tốt, hắn cũng là đàn ông nha... Cho dù tin tưởng hắn sẽ không làm gì mình, nhưng hai người đứng ở trong một không gian khép kín, không khí cũng sẽ rất xấu hổ đi.

Nghĩ vậy, Hứa Nùng không ngừng ở trong lòng ảo não, như thế nào liền nhất thời xúc động để bản thân lâm vào loại hoàn cảnh thấp thỏm lại xấu hổ này.

Màn hình bên cạnh thang máy theo quy luật nhảy từng số, 11, 10, 9, 8...

Ánh mắt Hứa Nùng vốn luôn nhìn chằm chằm vào mặt đất, lặng lẽ nhìn lướt qua cửa kính trên cửa thang máy, kết quả, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Chu Khởi.

Hắn dựa người ở bên đó như cười như không nhìn cô, cũng không biết là đã nhìn bao lâu rồi.

Hứa Nùng âm thầm hít một hơi thật sâu, chuyển rời tầm mắt, cũng không nhìn hắn nữa.

Cửa thang máy tại lúc này "Đinh" một tiếng mở ra, bên trong có hai nhân viên vệ sinh của khách sạn đẩy xe vệ sinh đi ra, Hứa Nùng dời hai bước sang bên cạnh, nhường đường cho họ.

Cô dẫn đầu rảo bước tiến vào trong thang máy, Chu Khởi cũng đứng thẳng người chậm rì rì đi vào trong, sau khi đi vào, cũng không đứng lại, trực tiếp sáp đến bên cạnh Hứa Nùng.

Cửa thang máy vẫn còn chưa đóng, Hứa Nùng chỉ cảm thấy không khí có phần căng thẳng.

Cô mím mím môi, ở tại chỗ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là đưa tay lên ấn nút.

"Ôi! Chờ một chút chờ một chút! Xin chờ một chút!"

Bên ngoài cửa thang máy truyền đến một giọng nói, còn có tiếng bước chân lẹp xẹp.

Động tác của Hứa Nùng thập phần nhanh chóng ấn nút mở cửa, đồng thời, trong lòng còn âm thầm thờ phào nhẹ nhõm.

Chu Khởi nhìn thấy hết thảy, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên.

Cửa thang máy lần nữa bị mở ra, một đám cô nhóc chen chúc tiến vào. Mỗi người đều cầm thẻ bài tiếp ứng cùng gậy huỳnh quang trong tay, biểu tình đều thỏa mãn pha thêm một chút mệt mỏi.

Người tiến vào rất nhiều, thang máy chật hẹp nhất thời trở nên có chút chật chội. Những cô bé đó tốp năm tốp ba xô đẩy, thẻ bài tiếp ứng và gậy huỳnh quang trong tay cũng thường thường đâm về phía bên cạnh.

Cánh tay Hứa Nùng bị góc cứng của thẻ bài tiếp ứng cứa qua hai cái, cô vừa muốn yên lặng lui về phía sau hai bước, đã thấy Chu Khởi xoay người một cái, an tĩnh chắn trước người cô.

Mấy cô nhóc phía sau vẫn đang chen lách, Chu Khởi lại dùng thân thể tách Hứa Nùng và bọn họ ra.

Một tay hắn đỡ ở trên vách thang máy, một tay đút túi, ngực hắn cách mặt Hứa Nùng rất gần, bên trong đồng phục học sinh lộ ra áo phông trắng mơ mơ hồ hồ dường như sắp chạm vào chóp mũi cô.

Hứa Nùng cũng không dám cử động, cơ thể dính sát lên vách thang máy.

Thang máy từ từ đóng cửa đi lên, cô cảm giác không khí xung quanh càng ngày càng mỏng manh. Nhóm mấy cô nhóc bên kia vẫn luôn líu ríu bàn tán về thần tượng của mình, thanh âm không nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao, cô lại cảm thấy những âm thanh đó cách mình rất xa.

Bên tai cô, chỉ còn lại có tiếng tim đập của chính mình và Chu Khởi, giao hòa va chạm.

Cô vô thức gảy gảy móng tay, mí mắt rủ xuống càng ngày càng thấp, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu chậm lại.

Chu Khởi lười biếng chống cánh tay đứng ở nơi đó, mắt không chớp, vẫn luôn đặt trên đỉnh đầu cô.

Nhìn phản ứng này của Hứa Nùng, hắn ngược lại là rất vừa lòng, biểu tình trên mặt càng thêm vô lại cùng nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch cũng vẫn luôn không hạ xuống.

Cuối cùng, thang máy đến tầng lầu nơi Hứa Nùng ở, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra kia, cô đứng thẳng người chuẩn bị đi ra. Nhưng Chu Khởi lại như trước chống cánh tay đứng ở trước người cô, không động đậy.

Cô không thể không ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Nên đi ra ngoài rồi."

Chu Khởi vẻ mặt nhàn nhã, nghe Hứa Nùng nói xong, nhếch môi nói: "À, còn tưởng rằng em đang ngủ chứ."

"..." Đây là đang nói kháy cô vừa mới rồi không nhúc nhích sao?

Trong lòng Hứa Nùng âm thầm tức giận, nhưng rốt cuộc không nói ra.

Chu Khởi đứng thẳng người sải chân dài đi ra ngoài trước, cô từ từ đi theo phía sau.

Mấy cô nhóc trong thang máy nhìn theo bọn họ rời đi, mỗi người cũng không nhịn được buôn chuyện không biết quan hệ của hai người là như thế nào, một lát nói Chu Khởi còn đẹp trai hơn nam minh tinh, một lát lại nói Hứa Nùng quê mùa xấu xí.

Căn phòng Hứa Nùng ở cách thang máy bên này rất gần, hai người đi không quá hai bước liền tới.

Cô cầm thẻ đứng trước cửa phòng, trong lòng bàn tay ướt một tầng mồ hôi mỏng, cô nâng cánh tay lên, động tác cũng có chút cứng ngắc.

—— Cạch.

Thanh âm cửa phòng mở ra, Hứa Nùng ở phía trước hít sâu một hơi, kiên trì đẩy cửa ra.

Thẻ phòng được cắm vào khe cắm thẻ, đèn trong phòng nháy mắt thắp sáng, Hứa Nùng không nhìn vào bên trong, chỉ đứng ở bên cạnh giữ cánh cửa, nhỏ giọng nói với Chu Khởi: "Vào đi."

Chu Khởi sải chân dài thong thả đi vào bên trong, sau khi đi vào bước chân vẫn không dừng lại, trực tiếp đi tới gian phòng bên cạnh.

Hứa Nùng lại yên lặng hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa, triệt để ngăn cách bên trong phòng với bên ngoài.

Lúc cô xoay người nhìn qua, phát hiện Chu Khởi đang đứng ở bên kia không biết đang nhìn cái gì.

Trong lòng cô đột nhiên xẹt qua một dự cảm xấu, vừa đi vào bên trong, vừa mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Lúc nói chuyện, dưới chân bước chân cũng vội vã đi tới.

Cô thuận theo ánh mắt của Chu Khởi nhìn qua, kết quả, trong nháy mắt, hai gò má bắt đầu nóng lên.

Bởi vì bình thường đều ở một mình, cô cũng không chú ý cái gì, đặt phòng có hai giường ngoại trừ bởi vì ở cùng tầng với người trong tổ, còn có nguyên nhân để thuận tiện đặt quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt.

Lúc trước không có cảm giác gì, ở trong tổ bận rộn một ngày mệt không chịu nổi, quần áo thay ra hầu như đều vứt đống trên giường, chờ buổi tối hôm sau trở về lại giặt.

Nhưng hiện tại...

Hứa Nùng nhìn đống quần áo trên giường, cùng với đồ lót sáng màu đặt ở trên cùng, đột nhiên cô có loại mong muốn trở lại 24h trước, xúc động muốn bóp chết chính mình.

Cô gần như ngay lập tức chạy tới bên giường, một phen túm lấy những cái quần áo đó, cấp tốc tìm cái túi giấy nhét hết mọi thứ vào.

Làm xong hết thảy, cô lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là cảm thấy như vậy không được.

Từ từ xoay người nhìn về phía Chu Khởi, Hứa Nùng do dự mở miệng:

"Nếu không anh ở đây đi, tôi rửa mặt một chút rồi về phim trường ngủ."

Phim trường bình thường có ghế nằm mà nhóm nhân vật chính dùng, bây giờ còn là mùa hè, nhiệt độ cũng không thấp, ngủ ở phim trường hẳn là cũng sẽ không bị cảm lạnh.

Cô nói xong trong đầu thật ra đã âm thầm quyết định, vì thế cũng không để ý phản ứng của Chu Khởi, quay người bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Con cáo đã đi đến bước này làm sao có thể dễ dàng buông tha con mồi, cho nên Chu Khởi nghe cô nói xong, nhàn nhã sải bước chân, đi đến trước mặt cô.

Hắn trực tiếp đè lại cổ tay của cô, ở phía trên đỉnh đầu của cô mở miệng: "Ghét bỏ tôi sao?"

Hứa Nùng sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn.

Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, sắc mặt không quá rõ ràng, "Nếu là ghét bỏ tôi, em cứ nói thẳng, tôi có thể quay về ký túc xá ở."

"À, không phải..."

"Tôi tuy rằng nghèo, nhưng cũng không phải mặt dày mày dạn, em là con gái buổi tối lại đi phim trường bên kia, tôi không thể an tâm."

Nói xong, còn thật giống như là muốn rời đi, tuyệt không dài dòng dây dưa, trực tiếp xoay người đi về phía cửa.

Hứa Nùng lần này xấu hổ hay bất an gì cũng không quan tâm nữa, cô sợ Chu Khởi thật sự hiểu lầm mình là bởi vì ghét bỏ hắn mới đi ra ngoài, nhanh chóng kéo chặt hắn.

"Không có! Anh đừng có đoán mò!"

Chu Khởi cũng không quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng.

"Tôi biết là em ngại ngùng, không sao, hành lang ký túc xá tôi cũng không phải chưa từng ngủ qua, dù sao hiện tại mùa hè nóng, không có chiếu cũng không sao."

"..."

Chu Khởi đầu kia còn muốn đi, giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay Hứa Nùng, nào biết con mèo nhỏ đột nhiên dùng sức, giọng nói cao hơn: "Đều đã nói không phải ghét bỏ anh mà!! Anh không cần đi! Tôi cũng không đi đâu hết!"

Khóe miệng Chu Khởi không tự giác nhếch lên, giữa lông mày là vẻ lười biếng khó kiềm chế, nhưng khi mở miệng, trong giọng nói còn có sự do dự cùng không xác định, "Cái đó, em..."

"Đã nói đừng đi mà!"

Hứa Nùng cũng không biết là gấp gáp hay là sao, động tác đột nhiên có chút hấp tấp nóng nảy, cô cũng không quan tâm phản ứng của Chu Khởi nữa, cầm lấy quần áo cần giặt vừa mới thu thập, lại lấy khăn tắm cùng áo ngủ, vội vàng đi về hướng phòng tắm.

"Tôi rửa mặt trước, anh hiện tại có rảnh thì đi xuống mua chút đồ dùng sinh hoạt cá nhân, lúc trước tôi quên mất cái này."

Nói xong, cô như là lại nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại. Cô đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó quay trở lại thả đồ xuống, cầm lấy túi tiền, từ bên trong móc ra ba trăm đồng.

Trên mặt cô không có biểu tình gì, trực tiếp kéo tay Chu Khởi qua, đặt tiền vào lòng bàn tay hắn.

"Lấy tiền này mua."

Nói xong lại vội vàng xoay người, cầm đồ vào phòng tắm.

Lần này không có bất kỳ do dự gì nữa, một tiếng "Cạch" vang lên, cửa phòng tắm liền bị cô đóng lại từ bên trong.

Một tích tắc sau, bên phía phòng tắm lại truyền đến một tiếng "Răng rắc", là tiếng khóa cửa ở bên trong.

Chu Khởi liếm khóe miệng cười, là loại tiếng cười phát ra từ lồng ngực kia.

Con mèo nhỏ này là xem hắn thành tên trộm mà đề phòng đây mà.

Hắn cũng không vội vã đi ra ngoài, đi đến bên cửa sổ đem cửa sổ mở ra, thân thể nghiêng nghiêng tựa vào trên bệ cửa sổ, từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu đặt lên môi.

Một tay khác mới vừa muốn đi tìm cái bật lửa, chợt thấy trong lòng bàn tay ba tờ tiền mà Hứa Nùng vừa mới nhét cho hắn.

Hắn biếng nhác nhếch môi cười, chậc, thật đúng là muốn bắt đầu nuôi hắn à.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng đập cửa, Chu Khởi không quá để ý, ngậm điếu thuốc thong thả đi về bên ấy.

Sau khi đứng lại, hắn mở cửa, kết quả một giây sau, khi thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, Chu Khởi có chút ngoài ý muốn nhíu mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi