ĐỐT XƯƠNG CUỐI CÙNG (TỐI HẬU NHẤT CĂN CỐT ĐẦU)

Chương 52: Án hút máu (18)
Cùng một người? Mộc Hi Lương lắng nghe giọng nói trầm ổn của Giản Mạc ở bên kia đầu dây.
Thật ra Mộc Hi Lương cũng không nhàn rỗi, lúc trao đổi điện thoại với Giản Mạc thì không chỉ nghe tin tức bên cô mà còn phải đọc báo cáo nghiệm thi trong tay.
Nội dung trong báo cáo cơ bản rất giống với những gì Giản Mạc nói, nhưng có một vài điểm đáng nghi mà Mộc Hi Lương còn chưa hiểu rõ, một lát nữa phải đến phòng giải phẫu cẩn thận kiểm tra thi thể một lần nữa thì mới xác nhận được.
Tỷ như vì sao trên móng tay nạn nhân lại có vụn da? Mặc dù chuyện này cần Giản Mạc đi điều tra, nhưng nếu có thể biết trước được thì sẽ giảm bớt một phần ưu phiền cho cô.
Rồi tỷ như, trên lưng nạn nhân ngoại trừ vết roi thì còn có một vết thương lõm sâu vào da có hình dạng rất kì quái, vết thương kì quái này có diện tích hơi nhỏ, lại bị vết roi che đi, lúc ban đầu Mộc Hi Lương không phát hiện ra, nhưng khi đứng ở một góc nhìn khác thì lại nhìn thấy nó.
"Một lát nữa tôi phải đến Tây Cống, tổ trạch Cao gia, tôi nghĩ nhất định Cao Vũ sẽ đến đó. Há miệng chờ sung rụng cũng được, phải đến nơi đó nhìn xem thử." Không biết từ lúc nào mà Giản Mạc đã hình thành thói quen báo cáo mọi việc với Mộc Hi Lương, nói chung có lẽ vì những bữa cơm chung của cả hai, hoặc là vì hai người cùng nhau đi làm, hoặc có lẽ vì Giản Mạc thích Mộc Hi Lương, tóm lại là mỗi ngày đều thông báo tình hình của mình cho Mộc Hi Lương biết, dù không cần dặn dò. Hành tung của Giản Mạc, Mộc Hi Lương đều nắm rõ.
"Tây Cống?" Tây Cống cách nơi này không gần, bây giờ Giản Mạc qua đó, chắc là không kịp về ăn cơm trưa. Cô gái cuồng công việc này nhất định sẽ quên ăn cơm, nhưng xui xẻo là mình cần phải quay lại phòng giải phẫu để kiểm tra thi thể Tiền Vĩnh Hào, nên không thể đi cùng Giản Mạc.
"Ừm, lát nữa tôi sẽ đi cùng Lương Diệc." Mặc dù rất thích Mộc Hi Lương cùng phá án với mình nhưng Mộc Hi Lương là bác sĩ Pháp y, ở lại đồn cảnh sát vẫn an toàn hơn. Nghĩ đến hung thủ là kẻ có tâm lý biến thái, Giản Mạc liền không muốn để Mộc Hi Lương tham dự vào. Suy tính đến an toàn của Mộc Hi Lương, Giản Mạc cảm thấy công việc nghiệm thi an toàn hơn nhiều, làm cảnh sát tương đối nguy hiểm, nhất là tổ trọng án. Vào lúc này Giản Mạc đã bắt đầu cân nhắc an nguy của Mộc Hi Lương, cho dù bây giờ Giản Mạc còn chưa bày tỏ nhưng đây cũng là chuyện đáng để bận tâm.
"Ừ, tôi cũng phải đi kiểm tra thi thể Tiền Vĩnh Hào, luôn cảm thấy có chỗ không đúng." Thật ra có thể kiểm tra thi thể của Tiền Vĩnh Hào sau cũng được, nhưng mà Mộc Hi Lương nhận được tin tức nói chiều nay Tiền Phạm sẽ đến nhận thi thể của Tiền Vĩnh Hào, cho nên càng không có thời gian để Mộc Hi Lương đi theo Giản Mạc.
Hai người đều có chuyện cần làm, nhưng chuyện cả hai vội vàng đều giống nhau, mặc kệ cả hai có làm việc chung hay không thì đều là đang cố gắng vì vụ án.
*****
Thường nói hiệu suất làm việc của cảnh sát cao, ít nhất tốc độ làm việc của tổ Giản Mạc cũng nhanh hơn những tổ khác rất nhiều. Tỷ như, sau khi Lương Diệc bàn bạc với Giản Mạc xong thì Tiêu Tiêu đã được an bài vào Tôn gia, làm vệ sĩ cho tiểu thư Tôn gia.
Tổ trọng án chỉ có vài người, Tiêu Tiêu và Đại Vĩ đến Tôn gia, Lương Diệc, Tư Hàn và Giản Mạc ở lại đồn cảnh sát, ba nhà Triệu, Tiền, Lý đương nhiên phải để các sư muội sư đệ trông nom, chứ không lấy số lượng thành viên của tổ trọng án là không đủ. Cân nhắc đến chuyện chiều nay Tiền Phạm đến nhận xác, Giản Mạc liền để Tư Hàn ở lại xử lí, còn cô cùng Lương Diệc đi Tây Cống.
Bởi vì Lương Diệc đã từng đến tổ trạch của Cao gia ở Tây Cống cho nên để cho anh lái xe, còn Giản Mạc ngồi ở ghế phụ bắt đầu chỉnh sửa tài liệu mấy ngày qua của vụ án.
Từ lúc Lý gia nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, đến khi Tiền Vĩnh Hào chết ở công viên, từng chuyện từng chuyện, đều được hung thủ chuyên tâm bày trận, khoái cảm báo thù khiến cho hắn rất thỏa mãn sao?
Không! Hiển nhiên không phải, Giản Mạc cau chặt chân mày, từ đầu đến cuối đều nghĩ không thông vì sao đến lần gây án thứ ba này hung thủ lại để lại nhiều vật chứng như vậy?
"Madam, chúng đến nghĩa trang tổ tiên của Cao gia ở Tây Cống hay là đến tổ trạch Cao gia." Mấy ngày qua người của tổ trọng án vội vàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, bây giờ vất vả lắm mới có chút manh mối, Lương Diệc muốn mau chóng kết thúc vụ án, bắt được hung thủ, như vậy thì mọi người mới có thể nghỉ ngơi một chút.
"Hai nơi này cách nhau bao xa?" Đương nhiên cả hai nơi đều là đích đến của Giản Mạc, chẳng qua nếu phải chọn một nơi thì Giản Mạc sẽ chọn nghĩa trang tổ tiên, dù sao đó cũng là nơi mà Cao Vũ muốn kể lể thống khoái của mình.
"Cách tổ trạch không xa có một bãi đất trống, chắc đó là nghĩa trang tổ tiên của Cao gia." Thật ra lúc Lương Diệc đi Tây cống đã thuận tiện tra xét tình hình ở đây, tương đối hiểu rõ hoàn cảnh xung quang.
"Madam, hung thủ tâm tư kín đáo, vì sao lần này lại cung cấp cho chúng ta nhiều manh mối như vậy?" Chuyện này không chỉ Lương Diệc mà các thành viên khác trong tổ cũng muốn biết. Đây chính là xem thường tổ trọng án của bọn họ sao! Cần phải cung cấp manh mối cho tổ trọng án à? Hừ!
Giản Mạc không trả lời câu hỏi của Lương Diệc, bởi vì đây cũng là vấn đề cô muốn biết, ánh mắt thâm thúy nhìn dòng xe cô trước mắt, mặc kệ mục đích của Cao Vũ là gì, Giản Mạc đều nắm chắc sẽ bắt hắn về quy án.
"Em nghĩ tên hung thủ này chính là muốn phách lối thị uy với chúng ta!" Lương Diệc siết chặt vô lắng, phẫn hận.
"Kiêng kị nhất trong phá án là nóng nảy, tôi biết gần đây mọi người đều rất khổ cực, nhưng cũng không được buông lỏng, càng không thể lơ là cảnh giác, tội phạm nào cũng thích nhìn dáng vẻ bất lực của cảnh sát chúng ta." Thấy dáng vẻ hơi mất khống chế của Lương Diệc, Giản Mạc tỉnh táo khuyên bảo.
Cho dù không biết mục đích của hung thủ, nhưng cũng không thể để bản thân loạn trận cước, đánh mất tiên cơ. Mặc dù bây giờ tiên cơ vẫn nằm trong tay hung thủ, nhưng không có nghĩa hắn sẽ luôn may mắn như vậy.
"Madam nói rất đúng." Lương Diệc thở dài, không sai, bây giờ không phải lúc để nóng nảy, phải khống chế tâm tình của mình.
Hai người ngồi trên xe thảo luận vài vấn đề về vụ án, nhắc đến những chi tiết bị coi nhẹ. Đột nhiên Giản Mạc nhớ lại một tình tiết quan trọng, chuyện hệ trọng như thế, sao lại quên mất cơ chứ.
"Lương Diệc, trong tay chúng ta có hình của Cao Vũ không?" Hình ảnh có liên quan đến nghi phạm hiện giờ có chỉ là tấm hình được cắt ra từng băng ghi hình hôm trước, bây giờ đã biết được Cao Vũ muốn báo thù cho Cao gia nên chưa điều tra hình của Cao Vũ mà đã ấn định Cao Vũ là hung thủ, đây chính là đại kị trong phá án.
"Là bọn em sơ sót, ban đầu lúc điều tra tư liệu của Cao gia cũng có tìm hình của Cao Vũ, nhưng mà đó đều là hình khi Cao Vũ còn bé, những năm gần đây Cao Vũ gần như mất hết tung tích, chưa từng xuất hiện, nên không có hình lúc hắn trưởng thành." Bị Giản Mạc nhắc nhở, Lương Diệc nhớ lại chuyện lần trước, đúng là do mình sơ sót, thật đáng chết!
"Tư Hàn, lật tìm trong tài liệu xem có hình của Cao Vũ không, so sánh với hình lần trước chúng ta có, nhìn xem bên khóe mắt phải của hắn có nốt rồi đen hay không." Giản Mạc lập tức gọi điện dặn dò Tư Hàn.
Người của tổ trọng án, mỗi một người đều là tinh anh, bọn họ có sở trường riêng của mình, mà sở trường của Tư Hàn chính là tâm tư vô cùng nhẵn nhụi, lại rất thành thạo máy tính.
Tư Hàn vừa nhận được điện thoại của Giản Mạc thì liền bật máy vi tính lên, lục ra hai tấm hình. Một tấm là hình cắt từ camera, cho dù dung mạo rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy nốt ruồi màu đen ở khóe mắt bên phải. Một tấm khác chính là hình chụp năm Cao Vũ mười lăm tuổi. Tư Hàn tải hai tấm hình lên một phần mềm, chọn ra phần rõ nhất trên gương mặt, sau khi máy tính tiến hành so sánh, nốt ruồi trên cả hai tấm chính là một.
Sau khi có kết luận, Tư Hàn lập tức gửi tin tức này cho Giản Mạc.
Mà Giản Mạc sau khi nhận được câu trả lời của Tư Hàn thì bình tĩnh gật đầu với Lương Diệc, tỏ ý phán đoán của hai người rất chính xác.
Nhận được câu trả lời của Tư Hàn, hai người tăng tốc độ, cuối cùng cũng đến tổ trạch Cao gia.
Tổ trạch Cao gia không giống với biệt thự của Cao gia, không có bề ngoài hoa lệ, cũng không có cây cỏ quý hiếm bao quanh, chỉ có lẻ tẻ vài cây đại thụ mọc trong sân nhà. Từ bên ngoài nhìn vào, nơi này chỉ có thể gọi là nhà, hoàn toàn chả có bao nhiêu quan hệ với nơi được gọi là tổ trạch.
Căn nhà này có hai tầng, đứng sừng sững giữa không gian. Tầng trên có một ít mảnh vụn thủy tinh, cửa sổ cũng hư hỏng, khiến cho quang cảnh nhìn càng tiêu điều hơn, hơn nữa nhìn đống cây cối um tùm quanh nhà, không thể nhìn ra được đây là một tổ trạch.
"Đây là tổ trạch Cao gia?" Hiển nhiên, sau khi Giản Mạc vất vả lắm mới đến được đây thì có chút không thể tin nổi, cho dù Cao gia sa sút nhưng trước đó Cao gia có rất nhiều biệt thự và bất động sản, Cao gia giàu có như vậy, tại sao lại chưa từng sửa sang lại nhà tổ cho rộng rãi khang trang?
"Không sai." Lúc vừa đến đây Lương Diệc cũng cho là mình tìm sai, nhưng sau khi xác nhận thì đây đúng là nhà tổ của Cao gia.
"Chúng ta đi vào xem thử." Lúc đậu xe, Giản Mạc có chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, nếu có xe từ bên ngoài đi vào thì người trong nhà sẽ phát hiện ngay, điều này thật không tốt, nếu Cao Vũ thật sự có mặt ở đây, xe vừa đến thì đã bứt dây động rừng rồi, Giản Mạc cau mày.
"Dạ."
Lương Diệc đi theo Giản Mạc đến phía trước căn nhà, ổ khóa trên cửa chính vừa nặng vừa dầy, bên trên dính đầy bụi, nhìn ra là đã lâu không có ai động đến ổ khóa này.
Giản Mạc nhìn chằm chằm ổ khóa kia một hồi, sau đó để Lương Diệc dẫn đến nghĩa trang Cao gia. Vợ chồng Cao Giang Thừa không được chôn trong nghĩa trang dòng họ giống như tổ tiên mà là được an táng theo lễ nghi Đại Lục, chôn ở bên cạnh tổ trạch Cao gia.
Lúc Giản Mạc đến nơi đó, nhìn thấy những phần mộ tổ tiên ở đây có chút khác với bên tổ trạch bẩn bụi, xem ra Giản Mạc suy đoán đúng rồi, định kì Cao Vũ đều sẽ về đây quét dọn.
"Madam, xem ra chúng ta phải phái người chờ sẵn ở nơi này." Vẫn luôn không tìm được nơi ở của Cao Vũ, nhưng nơi này được coi là nơi mà Cao Vũ thường xuyên đến, ở lại chỗ này nhất định sẽ bắt được hung thủ.
"Ừ, chẳng qua đừng mở máy xe, tiếng động cơ xe sẽ kinh động đến hắn."
"Dạ." Đương nhiên Lương Diệc biết mình nên làm gì.
-------------
Một thời xem xong Tôi là ca sĩ mùa 2 cái bị mê mẩn bạn Đặng Tử Kỳ =.=

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi