ĐỐT XƯƠNG CUỐI CÙNG (TỐI HẬU NHẤT CĂN CỐT ĐẦU)

Chương 82: Án mất tích ly kì (06)
Trong nhà Lâm Phủ Anh, Giản Mạc và Mộc Hi Lương cùng đến phòng ngủ của Trịnh Minh Mỹ. Phòng của cô không giống với phòng của các cô gái bình thường, trong phòng chất đầy các loại sách tôn giáo triết học, trên tường cũng dán đầy hình ảnh về tôn giáo, còn có rất nhiều đồ vật cổ quái, nói chung là đều liên quan đến tôn giáo.

Giản Mạc không phát hiện thứ gì đặc biệt ở phòng của Trịnh Minh Mỹ, chẳng qua dựa theo sở thích của Trịnh Minh Mỹ thì đúng là một người sùng đạo, xem ra chỉ có dựa vào nhật kí để tìm hiểu những chuyện liên quan đến cô thôi.

Giản Mạc và Mộc Hi Lương rời khỏi nhà của Trịnh Minh Mỹ, sau đó lái xe quay về đồn cảnh sát.

"Xem ra Trịnh Minh Mỹ rất tôn sùng đạo Cơ Đốc, trong nhật kí nhắc đến rất nhiều lần, ngoại trừ những cuốn sách kia thì hình như rất si mê một quyển sách tên là Sách Lêvi." Vẫn như thói quen, Giản Mạc lái xe, còn Mộc Hi Lương thì an tĩnh ngồi ở ghế phụ đọc nhật kí của Trịnh Minh Mỹ.

Đây đều là những thứ mà Lâm Phủ Anh đưa qua, Mộc Hi Lương đọc một lượt nhưng vẫn không phát hiện chứng cứ nào cho việc mưu sát, chỉ là có vài từ ngữ có chút khó hiểu.

"Cậu chỉ dựa vào lời của Trịnh phu nhân thì liền cho rằng Trịnh Minh Mỹ mất tích là vì bị người khác mưu sát sao?" Mộc Hi Lương khép mấy quyển nhật kí lại, hỏi Giản Mạc. Nếu Mộc Hi Lương nhớ không nhầm thì Giản Mạc bởi vì nghe Lâm Phủ Anh nói rằng con gái của bà bị mưu sát nên mới tham gia điều tra vụ án này, nhưng bây giờ không thấy dấu hiệu của việc mưu hại, chỉ có một vài chuyện liên quan đến tôn giáo.

Mộc Hi Lương rất hiểu Giản Mạc, nếu là chuyện không có căn cứ chính xác thì sao cô có thể chắn chắn được? Liên quan đến việc này, Mộc Hi Lương có chút không hiểu.

"Cậu không cho là như vậy sao?" Không trả lời câu hỏi của Mộc Hi Lương mà hỏi ngược lại.

"Ít nhất bây giờ mình không nhìn ra dấu vết cho thấy cô ấy bị giết hại, mình cho rằng nội dung nhật kí của cô ấy chẳng qua chỉ đơn thuần muốn biểu đạt tâm tình của mình mà thôi, chuyện này có liên quan đến việc mất tích, thế nhưng nói rằng đây là chứng cứ cho mưu sát thì mình cảm thấy vẫn chưa đủ."

Mộc Hi Lương đã đọc nội dung bên trong, mặc dù có rất nhiều chuyện được đề cập đến nhưng vẫn chỉ là vài chuyện lặt vặt không quan trọng, duy nhất chỉ có một điểm khiến người ta chú ý.

Chính là cái tên Dương Huyền An.

Trong những quyển nhật kí trước đây, Trịnh Minh Mỹ không hề nhắc đến người này, thậm chí còn không có quen biết. Nhưng trong vòng một tháng gần đây thì thường xuyên nhắc đến.

Chỉ là nội dung trong đó cũng chỉ nói đến việc cùng Dương Huyền An trao đổi tín ngưỡng tôn giáo, lí luận triết học, cũng có vài chuyện riêng, hoặc là đàm luận về vài phương diện linh tinh khác.

"Là không đủ."

"Hả? Có ý gì?" Sự khẳng định của Giản Mạc khiến cho Mộc Hi Lương nhìn ra sự bất thường.

"Đầu tiên, mấy ngày gần đây liên tục xảy ra án mất tích đã khiến cảnh sát chú ý đến, chỉ là việc điều tra vẫn chưa được tiến hành mà thôi. Những án mất tích này khiến cho cảnh sát bó tay, cũng rất đau đầu, sếp Hoàng cũng đã có ý định để mình theo dõi một chút. Thứ hai, mình đã tra xét tài liệu của năm người mất tích, chuyện trùng hợp chính là cả năm người bọn họ đều sùng đạo, mà trùng hợp hơn chính là cùng tôn sùng một loại tôn giáo. Thứ ba chính là, đây là nghĩa vụ của cảnh sát, cho dù không phải là án mưu sát thì vì an toàn của nhân dân thành phố, chúng ta cũng nên góp một phần sức lực."

Dựa theo lời của Giản Mạc, xem ra việc Lâm Phủ Anh đến báo án chính là một mồi lửa. Chẳng qua....

"Thật ra thì Lâm Phủ Anh nói con gái của mình bị mưu sát chỉ là một bước đệm? Không đúng, tại sao mọi người lại điều tra vụ án trong âm thầm? Là sợ khiến lòng dân hoang mang hay sợ kinh động đến thủ phạm đứng sau bức màn?"

"Cũng được xem là vậy, trong tay bọn mình không có nhiều tư liệu."

Không nhiều tư liệu, cho nên không thể mở rộng điều tra toàn diện, phải thu thập nhiều tư liệu hơn thì mới có thể đưa ra kế hoạch cụ thể.

"Cho nên..... Mình cảm thấy mình làm đúng một việc." Mộc Hi Lương cố ý dừng lại một chút, sau đó thâm trầm nói.

"Việc gì?" Thừa dịp đèn đỏ, Giản Mạc dừng xe, nghi ngờ nhìn Mộc Hi Lương.

"Đến thể nghiệm thanh xuân là đúng nha, thật ra trong lòng Tiểu Mạc đã dự liệu rồi." Nói xong còn cố tình bày ra vẻ mặt chê bai nhìn Giản Mạc.

"......."

"Ai~, cũng may là không uổng công đi một chuyến, ít nhất là thanh xuân u mê năm đó vẫn rất đáng giá để kỷ niệm." Mộc Hi Lương sâu kín nói, trên mặt trưng ra nụ cười trêu tức chết người không đền mạng.

Mà bởi vì vẫn còn đang dừng đèn đỏ nên trong con người Giản Mạc phản chiếu ra hình bóng của Mộc Hi Lương, khóe mắt của nàng đong đầy tình cảm, sóng mũi, còn có đôi môi đỏ mọng đang cười kia, Giản Mạc nhịn xuống lửa giận trong lòng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Không nói một lời tiếp tục lái xe, rất sợ lửa giận bùng phát, tối về nhất định phải thu thập cô gái muốn ăn đòn này mới được! Cố ý nói những lời này chọc tức cô!

*****

"Madam, đây là tài liệu mà bọn em thu thập được." Sau khi Giản Mạc và Mộc Hi Lương quay về đồn cảnh sát thì tách nhau ra bắt đầu làm việc, giống như chút lửa giận trên xe lúc nãy không ảnh hưởng gì đến hai người.

Ban Tịnh Kì, hai mươi bảy tuổi, những tài liệu này lúc trước đã có rồi, Giản Mạc tiếp tục lật xem những tài liệu mới thu thập được.

Ban Tình Kì cũng là một người yêu thích tôn giáo, nhưng cũng giống như Trịnh Minh Mỹ vậy, không phải là sùng đạo từ ban đầu, mà là mới bắt đầu từ bốn tháng trước, và theo đạo Cơ Đốc. Sau đó, cả người cũng trở nên kì quặc, thường xuyên tham gia những hiệp hội tôn giáo, trong nhà cũng có rất nhiều sách vở liên quan đến tín ngưỡng. Mà Lương Diệc cũng mang về từ nhà của cô một quyển Sách Lêvi.

Trần Mộng Khiết và Lưu Thi Nhân cũng bắt đầu yêu thích tôn giáo từ ba tháng trước, trong những thứ thu thập được ở nhà họ thì cũng có một quyển Sách Lêvi.

Trong nhà của Lý Gia Vũ có một đứa nhỏ bảy tuổi, nhưng đứa bé này bị bệnh tim bẩm sinh, vì thế Lý Gia Vũ tốn không ít tiền vì con. Nhưng bây giờ bệnh của con trai càng lúc càng nghiêm trọng, Lý Gia Vũ cực kì yêu thương con, ngày nào cũng ăn chay niệm phật, dân hương bái lạy Bồ Tát. Sau đó nghe lời của một vài người nói Cơ Đốc giáo có thể giảm bớt đau đớn bệnh tật. Lý Gia Vũ cũng không màn hiệu quả ra sao, hai tháng trước bắt đầu sùng đạo. Mà trong nhà của cô cũng tìm được một quyển Sách Lêvi.

Năm người, đều yêu thích tôn giáo, cũng có một quyển sách giống như nhau, là trùng hợp sao?

"Đúng rồi, trong lúc mọi người điều tra thì có để ý xem ai là người truyền đạo cho bọn họ không?" Nếu giống như Trịnh Minh Mỹ, vậy thì người kia thật sự rất khả nghi.

"Hình như là một người tên Dương Huyền An." Lương Diệc có chút không xác định nói.

"Dương Huyền An." Đại Vĩ và Tiêu Tiêu đồng thanh trả lời.

"Dương Huyền An." Tư Hàn mặt không cảm xúc, cực kì bình tĩnh nói.

Lúc cả bốn người đồng thời nói ra một cái tên, chân mày Giản Mạc nhẹ nhàng nhíu lại, mà cả bốn người cũng mặt đầy kinh ngạc nhìn nhau.

Là trùng hợp hay là?

"Những thứ này là nhật kí tôi lấy được từ nhà của Trịnh Minh Mỹ, mọi người đọc thử đi, xem thử có nhìn ra điều gì không?" Giản Mạc đưa nhật kí cho nhóm người.

"Madam, xem ra Dương Huyền An này có vấn đề rồi, thời điểm năm người bọn họ gặp Dương Huyền An cùng lúc, cũng biết mất cùng lúc."

"Chúng ta còn bỏ sót một vấn đề, đó chính là thời gian mất tích của bọn họ."

"Thời gian?"

Vừa nghi ngờ xong thì đã thấy Giản Mạc viết tên của năm cô gái lên bảng trắng, ghi chú tuổi tác, công việc, còn có thời gian mất tích. Cuối cùng ở giữa tên của năm người là cái tên Dương Huyền An và một dấu chấm hỏi lớn.

Từ trên bảng tóm tắt thì không khó nhìn ra thời gian mất tích của bọn họ có quy luật.

Ban Tình Kì mất tích vào sáng sớm, còn Trần Mộng Khiết và Lưu Thi Nhân lại là ban đêm. Lý Gia Vũ và Trịnh Minh Mỹ thì là vào lúc ban ngày.

Một người là sáng sớm, hai người ban đêm, hai người ban ngày, đây là hàm ý gì?

"Tín ngưỡng của bọn họ đều là Cơ Đốc giáo, hơn nữa đều là mất tích hoặc là bị hại, tôi nhớ trong đạo Cơ Đốc có một vài nghi lễ cúng tế đáng sợ, mà bọn họ đều có quyển Sách Lêvi, khiến cho tôi cảm thấy khả năng thứ hai càng thêm chắc chắn." Nhìn thời gian trên bảng, Tư Hàn có chút khó tin.

"Nghi lễ cúng tế của đạo Cơ Đốc? Đó là gì?" Tiêu Tiêu thích nhất là bát quái, nhưng chủ yếu là trong giới giải trí, cho nên không hiểu biết nhiều về mấy thứ như tôn giáo, rất giống như một đứa trẻ hiếu kì tò mò.

"Cơ Đốc giáo bắt nguồn từ Do Thái giáo, bọn họ tín ngưỡng rằng loài người có nguyên tội, tin rằng chúa Giesu vì thần tử mà chấp nhận chết trên thập tự giá để rửa sạch tội lỗi của loài người, cứu rỗi loài người với Thiên Chúa. Nó có rất nhiều giáo hội, như Kito giáo, Chính thống giáo, Tin Lành. Nghi lễ cúng tế của bọn họ chia ra thành năm loại, bao gồm là lễ thiêu, lễ chuộc tội, lễ mắc lỗi, lễ thù ân, lễ chay. Mà Sách Lêvi chính là sách cúng tế, trong đó có ghi lại các thủ tục cúng tế."

"Năm loại cúng tế có gì khác nhau sao? Không biết có giống như trên TV, lấy máu của người sống không?" Tiêu Tiêu hỏi tiếp.

Lương Diệc và Đại Vĩ đang chờ Tư Hàn nói tiếp, Giản Mạc giống như đã biết rồi, chỉ lo đọc tài liệu trong tay.

"Có khác biệt. Lễ thiêu cũng chính là lễ thiêu sống mà chúng ta hay nói, thời gian cúng tế là vào sáng sớm, phù hợp với thời gian Ban Tình Kì mất tích. Ý nghĩa của Lễ thiêu là tín đồ đem toàn bộ thân thể của mình dâng hiến cho thần linh."

Còn lễ chuộc tội và lễ mắc lỗi chính là lễ hiến máu, hai loại này đều diễn ra vào ban đêm, phù hợp với thời gian Trần Mộng Khiết và Lưu Thi Nhân mất tích, ý nghĩa của hai loại lễ tế này là loại bỏ tội ác trên người.

Còn lễ thù ân cũng thuộc về lễ hiến máu, nhưng thời gian của nó không giống, lễ này diễn ra vào ban ngày, mà Lý Gia Vũ cũng mất tích vào ban ngày, hơn nữa cô ta còn có con trai bị bệnh, cho nên rất có thể vì đứa nhỏ mà chấp nhận hi sinh.

Cuối cùng chính là lễ chay, nó không giống với bốn lễ kia, lễ cũng như tên, chay! Không mang theo lửa hay máu, chỉ là một loại nghi lễ hoàn toàn sạch sẽ."

"Nói như vậy, người cuối cùng phù hợp với lễ tế này không phải là Trịnh Minh Mỹ sao?" Tiêu Tiêu tiếp lời Tư Hàn, to gan suy đoán.

"Đây chỉ là suy đoán, nếu dựa theo thuyết pháp này của cô, như vậy ngoại trừ Trịnh Minh Mỹ thì không phải bốn người khác đều đã bị hại rồi sao?" Lương Diệc có chút không tin tưởng.

Năm loại nghi lễ đại biểu cho hai kiểu chết, nhưng bây giờ còn chưa phát hiện thi thể, nhưng mà dựa theo thời gian mất tích liên hệ với thời gian diễn ra tế lễ, tuy chỉ là suy đoán nhưng suy đoán này cũng thật khiến cho người ta không thể tin nổi.

"Không sai, đây là một suy đoán, tôi cũng đã phân tích qua, quan trọng nhất là chúng ta vẫn chưa tìm được chứng cứ liên quan." Tư Hàn cũng không muốn tin rằng bốn người kia đã bị sát hại, thế nhưng nếu dựa theo hình thức này, năm loại cúng tế, thời gian mất tích, hơn nữa toàn bộ đều theo đạo, thì những suy đoán này hoàn toàn có thể là sự thật.

"Tôi thì lại cảm thấy phân tích của Tư Hàn có chút đạo lí." Đại Vĩ vuốt cằm, cho rằng phân tích của Tư Hàn không tệ.

"Nhưng nếu quả thật là đã bị giết, vậy thì tại sao vẫn chưa có người phát hiện thi thể." Những người này cũng mất tích được vài ngày rồi, nhưng không có chút tin tức nào.

"Tiêu Tử, mất tích, rồi bị giết, rất có thể hung thủ đã chôn bọn họ nên chúng ta mới không thể phát hiện. Không phải vụ án lần trước cũng là sau mười năm mới bị phát hiện đó sao."

"À, cũng đúng nhỉ."

"Madam, chị xem bây giờ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

"Điều tra Dương Huyền An trước."

Dương Huyền An này có liên quan đến năm cô gái mất tích, có lẽ từ trên người hắn sẽ biết được không ít chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi