ĐU CP ĐẾN HỒ ĐỒ, CẬU TIN KHÔNG?

Trước hành vi của Diệp Lẫm, Lý Quế Viên ngạc nhiên đến ngây người, cô chưa từng thấy Diệp Lẫm đối xử tỉ mỉ như vậy với ai hết. Ế lâu ngày bỗng chốc thoát ế, thật sự là xuân phong đắc ý.


Chân Diệp Lẫm bị thương, ít nhất phải điều trị hơn một tháng mới đi lại bình thường được, không thể quay tiếp bộ phim điện ảnh, chỉ còn cách thay người. Ngoài việc thỉnh thoảng nhận một vài lịch quay và phỏng vấn, phần lớn thời gian Diệp Lẫm nghỉ ngơi ở nhà.


Khi quay phim tại phim trường, mỗi khi diễn xong Lộ Bắc Nhiên đều lập tức cầm điện thoại lên xem Diệp Lẫm nhắn gì cho cậu. Thật ra vẫn luôn là những câu rất bình thường, như "ăn gì rồi?", "có mệt không?"... nhưng Lộ Bắc Nhiên cảm thấy rất ngọt ngào.


Đến tháng tư, Diệp Lẫm tổ chức sinh nhật. Hằng năm Từ Lộ đều tổ chức tiệc sinh nhật giúp hắn, mời fans cùng vài người bạn trong giới. Diệp Lẫm hỏi Lộ Bắc Nhiên hôm đó có rảnh không, Lộ Bắc Nhiên nói hôm đó lịch quay kín ngày. Diệp Lẫm cố ý không cho cậu biết hôm đó là sinh nhật mình, hắn nghĩ Tiểu Lộ tinh ý như vậy, nhất định không thể không biết.


Lý Quế Viên liên lạc với những nghệ sĩ thân thiết với Diệp Lẫm, nhờ bọn họ quay một video chúc mừng, sau khi cắt ghép xong sẽ phát trong tiệc sinh nhật, cũng coi như một niềm vui bất ngờ dành cho Diệp Lẫm.


Diệp Lẫm chống gậy đến dự tiệc sinh nhật. Nhân viên phát các đoạn ghi âm lời chúc, nhưng đều đã chỉnh sửa lại âm thanh, để Diệp Lẫm đoán mỗi đoạn thoại là do ai nói.


Đoạn đầu tiên Diệp Lẫm nhanh chóng đoán được, khi Chử Vân nói chuyện có rất nhiều thán từ nho nhỏ, hắn vừa nghe là biết ngay. Sau đó còn mấy người nữa, Diệp Lẫm đoán mấy lần, cuối cùng cũng đoán ra những người đó.


(* Thán từ: Mấy từ kiểu đó, nha, nhé....)


Mãi cho đến đoạn thứ hai đếm ngược, hắn vẫn chưa được nghe giọng nói mà hắn mong muốn. Sau đó chỉ còn một người cuối cùng, Diệp Lẫm rất háo hức.


Giọng nói đã được xử lý bằng phần mềm, biến thành chất giọng trẻ con lanh lảnh. Câu đầu tiên của người kia là "anh Diệp Lẫm", khiến Diệp Lẫm không khỏi vui mừng, suýt nữa đã thốt ra cái tên kia, song khi nghe những câu nói phía sau, hắn liền không chắc chắn, cảm giác không giống giọng nói của Lộ Bắc Nhiên.


Có vài fans bên dưới có thể là fans của hai người hoặc fans CP, có người đã hô tên Lộ Bắc Nhiên. Diệp Lẫm phẩy tay với người bên dưới, ra hiệu là không phải. Hắn vẫn nghe cho hết đoạn ghi âm này, Diệp Lẫm thất vọng hoàn toàn, hắn có thể chắc chắn đây không phải là Lộ Bắc Nhiên, nhưng không đoán được là ai.


Diệp Lẫm nói vừa vài người hắn quen, đều không phải, cuối cùng đành phải công bố đáp án, là Tống Minh Triết. Diệp Lẫm cảm thấy cái này thì đúng là không đoán nổi, hắn có quen đâu.


Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Diệp Lẫm cùng Từ Lệ và Lý Quế Viên ra ngoài ăn cơm, tâm trạng buồn rầu về nhà. Hắn mở wechat nhiều lần, mãi đến tận đêm khuya vẫn chưa đợi được lời chúc sinh nhật từ bạn trai nhỏ.


Một vài nghệ sĩ từng hợp tác đều đã bình luận dưới weibo chúc mừng sinh nhật hắn, Diệp Lẫm trả lời từng cái một, vẫn không thấy Lộ Bắc Nhiên. Mọi người trong super topic "Diệp Vũ Ký Bắc" cũng đều đang chờ đợi, chờ xem Lộ Bắc Nhiên có bình luận mừng sinh nhật Diệp Lẫm trước mười hai giờ không.


"Nói không chừng là nhắn wechat đó, đâu cần phải đăng trên weibo đâu", rất nhiều chị em nói như vậy, chỉ có điều đường này không phơi ra, bọn họ không đu được thì tiếc quá. Mọi người lạc quan vui vẻ tưởng tượng, an ủi cổ vũ lẫn nhau, còn tổ chức tiếp sức viết fic mừng sinh nhật.


Diệp Lẫm nằm trên giường Lộ Bắc Nhiên, buồn bực ngán ngẩm đọc fanfic, từ sau khi hai người xác định quan hệ, Diệp Lẫm liền mặt dày ngủ luôn trong phòng Lộ Bắc Nhiên.


Hắn trùm kín chăn, tủi thân nghĩ, các fans còn biết chuẩn bị quà cho mình, nhóc vô lương tâm Tiểu Lộ này thậm chí còn không biết sinh nhật của mình.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, wechat có tin nhắn mới, Diệp Lẫm ngồi phắt dậy, bấm vào, hóa ra là anh hắn.


[Thiệu Hiên: Chuyển cho em một triệu, tự mua gì đó đi.]


[Diệp Lẫm: Cảm ơn]


Diệp Lẫm lại ngã phịch xuống gường, năm nào cũng thế này, chán quá. Hắn giương điện thoại lên đọc fanfic, đọc một hồi liền thiếm thiếp đi, điện thoại đập cái bụp xuống mặt. Đau đớn khiến hắn tỉnh táo ngay tắp lự, nhìn sang thời gian, đã mười một giờ.


Diệp Lẫm không kìm được muốn gửi tin nhắn cho Lộ Bắc Nhiên, hỏi xem cậu đang làm gì, dù sao trước giờ bọn họ vẫn gọi video từ sáng tới tối. Nhưng hắn lại tức giận, không muốn quan tâm đến Lộ Bắc Nhiên trước.


Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng mở khóa.


Hẳn là Lý Quế Viên. Để tiện việc chăm sóc Diệp Lẫm, lúc trước cô đã đánh thêm chìa khóa.


Diệp Lẫm dậy khỏi giường, chậm rãi lê ra khỏi phòng, khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa, nhịp tim lập tức trở nên dồn dập.


Lộ Bắc Nhiên đứng ở nơi đó, mặc áo khoác trắng, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu. Cậu hơi ngượng ngùng nhìn Diệp Lẫm, "Anh, chúc mừng sinh nhật."


Diệp Lẫm vui mừng khôn tả, khập khiễng đi tới kéo người vào trong ngực, đầu thân thiết cọ tới cọ lui trên cổ Lộ Bắc Nhiên.


Trên người Lộ Bắc Nhiên vẫn còn hơi lạnh mang từ ngoài vào, nhưng Diệp Lẫm mặc kệ, dường như hắn chỉ muốn ôm chặt người này, cả trái tim cũng trở nên căng tràn, vô cùng đầy đặn.


Từ sau khi xác nhận quan hệ trong bệnh viện, cậu vẫn luôn quay phim trong phim trường, gần một tháng chưa đường đối diện với gương mặt này, Lộ Bắc Nhiên bị Diệp Lẫm đến hai tai đỏ ửng, cậu khẽ đẩy một cái, "Anh, chân của anh không thể đứng quá lâu."


Diệp Lẫm kéo Lộ Bắc Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, "Em về sao không nói với anh?"


Lộ Bắc Nhiên xoa gáy, "Em, em định cho anh một bất ngờ, nhưng máy bay delay, đến khi về đã muộn thế này rồi."


Diệp Lẫm vẫn đang chìm đắm trong niềm vui, "Anh vui lắm, vẫn chưa tới mười hai giờ mà. Em không nói trước với anh, lỡ như anh không ở nhà thì sao?"


Lộ Bắc Nhiên nói: "Lúc xuống máy bay em có hỏi Quế Viên, cô ấy nói đưa anh về nhà rồi."


"Tiểu Lộ thông minh quá." Diệp Lẫm nghĩ lại liền cảm thấy đau lòng, "Thật ra em gửi video cho anh là được, chạy tới chạy lui như vậy cực khổ quá."


Lộ Bắc Nhiên lắc đầu, "Không cực đâu." Cậu mở valy ra, lấy ra một túi giấy đã được gói cẩn thận, bên trên buộc một sợi ruy băng thắt hoa.


Diệp Lẫm mặt mày hớn hở nhận lấy, "Cho anh à? Quà tặng?"


Lộ Bắc Nhiên gật đầu.


Diệp Lẫm cẩn thận cầm lên, suy đoán bên trong là thứ gì, đóng gói cẩn thận như vậy, hắn cũng không nỡ mở ra.


Lộ Bắc Nhiên sốt sắng nhìn hắn, hơi sợ Diệp Lẫm sẽ không thích.


Diệp Lẫm cẩn thận rón rén kéo ruy băng, mở túi giấy ra, đồ vật bên trong khiến hắn ngẩn ra một lát.


Đó là một chiếc áo len màu trắng.


Lộ Bắc Nhiên thấy hắn không nói gì, "Anh... không thích à?"


Diệp Lẫm yên lặng nhìn chiếc áo len mềm mại kia, "Cái này, không phải là... em tự đan chứ..."


Lộ Bắc Nhiên ngượng ngùng sờ mũi, "Dạ, đan len dễ lắm, không biết anh có quen mặc không." Cậu cảm giác quần áo của Diệp Lẫm đều rất đắt đỏ.


Diệp Lẫm hít sâu một hơi, ôm Lộ Bắc Nhiên thật chặt. Chiếc áo len mềm mại chặn giữa hai người.


"Anh thích lắm. Từ trước đến giờ chưa từng có ai tự tay đan áo len cho anh, em là người đầu tiên, anh rất thích." Từ nhỏ đến lớn, Diệp Lẫm nhận được rất nhiều món quà, cũng có những thứ là bản giới hạn dùng tiền cũng không mua được, nhưng món quà tự tay làm từng kim từng sợi thế này, ngay cả bà ngoại nuôi lớn hắn cũng chưa từng tặng. Huống chi đây là quà của người mình thích, tấm lòng này khiến trái tim Diệp Lẫm ngọt ngào đến phổng lên.


Lộ Bắc Nhiên cũng rất vui vẻ, tay cậu khẽ đặt lên lưng Diệp Lẫm, "Anh thích là tốt rồi."


Hai người ôm nhau nửa ngày, dường như có ôm thế nào cũng thấy không đủ. Nếu không phải Diệp Lẫm muốn thử áo len, hắn vẫn muốn ôm mãi như vậy. Hắn cởi áo ngủ ra, đường nét cơ bắp đẹp đẽ ở thân trên phơi bày trong không khí, nhất thời Lộ Bắc Nhiên không biết phải nhìn đâu cho phải.


Diệp Lẫm mặc chiếc áo len trắng kia vào, "Sao lại vừa như vậy? Tiểu Lộ lén lút đo người anh lúc nào thế?"


Lộ Bắc Nhiên sẽ không nói trước đây cậu đan nhiều rồi, nhìn vào là biết.


Diệp Lẫm đứng lên đắc ý xoay vài vòng như một con công, hỏi Lộ Bắc Nhiên: "Có đẹp không?"


Bản thân hắn đã rất ưa nhìn rồi, có điều khí chất lại hơn "người sống chớ gần", áo len mềm mại trung hòa bớt sự mạnh mẽ trên người, khiến hắn trông rất dịu dàng.


Lộ Bắc Nhiên gật đầu, "Đẹp lắm."


Diệp Lẫm nhiên hứng thú bừng bừng kéo Lộ Bắc Nhiên chụp chung mấy tấm, mắt thấy đã muộn lắm rồi, bèn thả Lộ Bắc Nhiên đi tắm.


Diệp Lẫm cảm thấy một người vui không bằng nhiều người vui, bèn chạy vào super topic khoe khoang, [Nhiên Nhiên đã gặp Diệp Lam (tác giả viết không dấu vầy J) rồi, còn tặng quà nữa, loại tự tay làm ấy.]


Mấy thiếu nữ nghiện mạng xã hội nhanh chóng trả lời, [Chế nói chí phải], [Tay thì ngắn], [Mà chém gió rất đỉnh], [Ha ha ha chị em tưởng tượng phong phú quá]


Diệp Lẫm nghĩ, nỗi cô đơn nói mà không ai tin này. Hắn lập tức đổi tài khoản khác, đăng tấm hình áo len lên. Hù chết fans, suýt nữa đã cho là hắn công khai yêu đương. Có điều Diệp Lẫm chỉ đăng một tấm hình, không nói gì hết, mặc cho cư dân mạng suy diễn.


Lộ Bắc Nhiên tắm xong đi ra, Diệp Lẫm hỏi: "Ngủ cùng không?"


Mặt Lộ Bắc Nhiên lập tức đỏ bừng. Lúc trước Diệp Lẫm ngủ trong phòng cậu là đã được cậu đồng ý, bởi vì giường cậu khá lớn. Hiện tại hai người là quan hệ người yêu, ngủ cùng nhau cũng là điều bình thường.


Nhưng mà xấu hổ quá. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng.


Diệp Lẫm buồn cười nói: "Em đỏ mặt cái gì? Chúng ta chỉ ngủ đơn thuần thôi."


"Ờm." Lộ Bắc Nhiên lúng túng xoa xoa mặt.


Diệp Lẫm vốn không có ý định làm gì hết, chỉ hôn nhẹ lên trán Lộ Bắc Nhiên liền ngủ.


Nhưng hắn đã đánh giá cao định lực của mình rồi. Bạn trai nhỏ mềm mềm nằm bên cạnh, căn bản không ngủ được ó.


Mặc dù Lộ Bắc Nhiên rất mệt, nhưng tinh thần phấn chấn, cũng không ngủ được.


Diệp Lẫm nhỏ giọng hỏi: "Đã ngủ chưa?"


Lộ Bắc Nhiên: "Chưa ạ."


Diệp Lẫm chậm rãi dịch qua, trong bóng tối tìm đến đôi môi Lộ Bắc Nhiên.


Hôn rất lâu, khi Lộ Bắc Nhiên cảm thấy mình sắp nghẹt thở hai người mới tách ra. Nhưng cậu cảm giác Diệp Lẫm rất dịu dàng, căn bản không hề tính tình không tốt như người khác nói.


Diệp Lẫm vùi đầu bên hõm cổ Lộ Bắc Nhiên, thở dốc.


Giọng Lộ Bắc Nhiên lí nhí rầm rì như tiếng muỗi, "Anh, em, em được mà."


Diệp Lẫm bị câu nói này kích thích đến xém chút là nổ tung tại chỗ, "Trong nhà không có gì hết, sẽ làm em bị thương."


Có điều vẫn có thể làm một vài chuyện khác.


Sau khi kết thúc, Lộ Bắc Nhiên mệt mỏi đến không chịu được, vùi trong lồng ngực Diệp Lẫm nhanh chóng ngủ mất.


Diệp Lẫm hôn nhẹ lên tóc cậu, cảm thấy mình thật đúng là nhặt được một đại bảo bối.


Bởi đêm trước vừa mới làm loạn, ngày hôm sau hiếm thấy Lộ Bắc Nhiên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, cậu tỉnh dậy trong lồng ngực Diệp Lẫm, vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn tú của Diệp Lẫm, không kiềm chế được mà nhớ lại chuyện tối hôm qua, ngượng đến mức muốn tìm một cái khe để chui vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi