ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Trong xe vô cùng an tĩnh, Sở Dư nép vào một góc không dám nói chuyện, suốt quãng đường Trang Khanh chỉ tập trung lái xe, dường như không có ý muốn nói chuyện.

Đến cột đèn giao thông, Trang Khanh dừng xe, đột ngột mở miệng nói: "Phù Ly tiên sinh tu vi cao thâm như vậy, có muốn đổi một công việc khác không?"

Phù Ly gật đầu: "Đợi khi tôi tự học lấy được tấm bằng đại học sẽ đi thi công chức."

Trang Khanh không rõ tại sao con yêu quái đã sống cả nghìn năm rồi lại đột nhiên xuất hiện trên thế gian, hơn nữa lại còn làm công việc như bảo vệ. Về phần đối phương nói muốn thi công chức, anh không hề tin tưởng.

"Ân nhân, tu vi anh cao như vậy, làm công chức làm gì." Sở Dư nhỏ giọng nói, "Ban quản lý chúng tôi năm năm tuyển người mới một lần, năm nay vừa đúng lúc tuyển người, không bằng anh đến sở chúng tôi sát hạch, chỗ chúng tôi đãi ngộ không tồi, phúc lợi cũng tốt, làm trên mười năm nhà nước còn cấp cho một căn phòng."

"Đi làm ở chỗ các anh có tính là công chức không?" Phù Ly hỏi.

"Có, có... coi như là công chức của tu chân giới đi, chúng tôi vẫn chịu sự quản lý của nhà nước mà." Sở Dư cảm thấy ân nhân cứu mệnh của mình lợi hại như thế, đi làm bảo vệ ở khách sạn thật tiếc, cho nên gắng sức thuyết phục cậu đổi công tác, "Anh ở hệ thống công chức loài người còn phải che giấu năng lực, còn phải dùng phép thuật làm cho mình già đi, đâu giống ban quản lý tu chân giới chúng tôi, anh đóng cửa văn phòng, cho dù có biến về nguyên hình cũng không sao hết. Nhưng mà không biết nguyên hình của ân nhân lớn cỡ nào, nếu quá lớn thì văn phòng chúng tôi không đủ chỗ cho anh biến hình đâu."

Cảm thấy biểu tình của Phù Ly có chút biến đổi, Sở Dư ý thức được những lời mình nói có hơi quá rồi, trước mặt của yêu tu bàn luận về nguyên hình của người khác, cũng giống như việc nhân loại bàn luận về số đo ba vòng của người khác vậy, thuộc về phạm vi không lịch sự, cậu vội nói: "Ân nhân, vãn bối lỡ lời rồi."

"Không sao." Phù Ly lắc đầu, "Nguyên hình của tôi rất bình thường."

Phù Ly cười gượng, không tiếp tục nói nữa, không khí trong xe lại một lần nữa trở nên gượng gạo.

Cần gạt nước nhẹ nhàng gạt đi những giọt mưa trên kính chắn gió, Trang Khanh liếc nhìn vạch xăng, xụ mặt tiếp tục lái xe về trước, khi về đến căn phòng thuê cũ nát của Phù Ly, Trang Khanh vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đến rồi."

"Làm phiền tu sĩ Trang rồi." Phù Ly nhớ tới cây ô của mình đã tan thành tro bụi cũng chiếc xe taxi kia rồi, chỉ đành nhổ một cọng tóc, biến thành cái ô mở ra, ngăn chặn những giọt mưa đang rơi xuống.

"Ân nhân." Sở Dư nhét vào tay Phù Ly một tờ giấy, "Đây là phiếu đăng ký ứng tuyển của chúng tôi, anh nhất định phải đến nhé!"

"Đi làm ở chỗ các cậu, khi đi thi công chức có được hưởng chính sách không?" Vì muốn thi đỗ công chức, Phù Ly đã làm rất nhiều bài tập, thâm chí còn nhớ rõ cả chính sách cộng điểm.

Sở Dư ngỡ ngàng một lúc, lắc đầu nói: "Không có."

"Ồ." Phù Ly tiện tay nhét tờ phiếu vào túi áo, "Đi đường cẩn thận, tôi vào nhà đây."

Nhìn thấy bóng dáng Phù Ly đi xa dần, Sở Dư bất giác cảm thấy, bóng dáng này vô cùng to lớn, vô cùng vĩ đại, tràn đầy lực lượng thần bí, có cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

"Đừng nhìn nữa, con yêu tu dựa vào thiên cơ mà hóa hình thế này cho dù cậu có tu hành năm nghìn năm cũng không thể nhìn ra nguyên hình của cậu ta." Trang Khanh nhìn ngõ nhỏ cũ kỹ, còn có căn phòng thuê vừa vỡ vừa nát ở cuối ngõ, "Không phải chỉ cậu, cả Lý Cẩm cũng không thể nhận ra."

"Chút tu vi cỏn con của Lý Cẩm làm sao có thể so được với em." Sở Dư kháng nghị nói, "Anh ta chẳng qua lúc còn trẻ ở tại hồ hoa sen trong ngôi miếu mấy năm, không được bao lâu thì ngôi miếu bị hủy, còn mặt dày nói bản thân là do nghe âm thanh của Phật mà hóa hình, còn không biết xấu hổ đăng ảnh nguyên hình của mình lên mạng, nói cái gì mà chia sẻ có vận may, lừa gạt sự tin tưởng của con người. Em đã gặp rất nhiều con cá nhưng chưa từng gặp qua con yêu quái không biết xấu hổ như thế."

Nghe Sở Dư vùi dập Lý Cẩm, Trang Khanh quay đầu xe, gia tăng tốc độ: "Cho nên tôi mới chọn cậu làm trợ thủ."

"Em biết ngay lão đại có ánh mắt nhìn yêu mà." Sở Dư ngay lập tức nịnh nọt Trang Khanh, thuận tiện vùi dập đối thủ cạnh tranh một chút. Ghen ghét lẫn nhau, cậu là con cá đạo gia thuần chủng, không quen nhìn con cá dối trá đem phật pháp gia đánh bóng bản thân.

"Sao cậu lại gặp Phù Ly giữa đường vậy?" Cho dù Sở Dư đã nói một đống lời nịnh nọt, nhưng Trang Khanh không chút động lòng, hỏi về chuyện vừa mới xảy ra.

Sở Dư biết mình không tránh khỏi bị mắng, chỉ đành ngoan ngoãn kể lại những chuyện vừa xảy ra.

"Cậu tu hành nghìn năm, ngay cả một con quỷ họa bì tu hành hai trăm năm cũng không đánh lại được." Trang Khanh mặt không đổi sắc nói, "Quán chủ Trường An quán có xấu hổ không khi nhắc tới cậu là con cá tới từ chỗ bọn họ?"

Sở Dư cảm thấy đầu gối mình có chút đau: "Lão đại, em, em chẳng qua là không am hiểu thuật pháp công kích mà thôi."

"Ừ, cậu cũng chỉ trùng hợp không am hiểu phòng ngự với chạy trốn mà thôi."

Sở Dư cảm thấy đầu gối mình sắp vỡ rồi, vỡ tan cùng với lòng tự tôn mạnh mẽ của cậu.

"Tư liệu gia nhập nhân giới của Phù Ly xử lý khi nào?" Trang Khanh lái xe vào khu nhà Sở Dư ở, câu đầu tiên nói sau khi tắt máy lại là hỏi cái này.

Sở Dư móc di động làm việc, tại hệ thống quản lý của tu chân giới tìm được tư liệu đăng kí hộ tịch của Phù Ly, bên trên hiển thị nơi ở trước đây của cậu là một ngọn núi vô danh cách đây khá xa, thời gian nhập tịch là tháng trước, tuổi tác đăng ký là bốn nghìn tuổi.

"Lịch sử quốc gia chúng ta ghi chép lại cũng chỉ năm nghìn năm, ân nhân sống bốn nghìn năm, thật là giỏi." Mang tư liệu hộ tịch của Phù Ly cho Trang Khanh đọc một lần, Sở Dư vô cùng sùng bái nói, "Chẳng trách tu vi của anh ta cao như vậy, tính theo tuổi tác, đã có thể xin tiền trợ cấp ở sở chúng ta rồi."

Ban quản lý tu chân có một loại phúc lợi đặc biệt, đối tượng là những người tu chân đã vượt qua hai nghìn tuổi, chỉ cần những người tu hành này có tu vi vượt qua hai nghìn năm, lại có hộ tịch ở tu chân giới là có thể lĩnh một nghìn tiền trợ cấp một tháng. Nếu như những yêu quái này có văn vật, sách cổ quyên tặng, quốc gia còn có thể phát tiền thưởng.

"Trời, em quên nói điều này cho tiền bồi rồi!" Sở dư vỗ đùi, vô cùng tiếc nuối.

Thời gian đăng kí là một tháng trước, nhưng tuổi đã là bốn nghìn....

Trang Khanh nhớ lại mấy tiếng trước, Âm Sai trưởng của minh giới nói chuyện cùng Phù Ly, có thể khẳng định một điều, hai người họ đã từng gặp qua.

"Lão đại, anh cố gắng phấn đấu, qua một trăm năm nữa là có thể xin phần trợ cấp đặc biệt này rồi." Sở Dư cười hề hề thay Trang Khanh tính toán thời gian nhận tiền bổ trợ.

"Thay tôi tính cái này không bằng tự bản thân chăm chỉ tu luyện." Trang Khanh lấy ra một viện tụ linh đan ném cho Sở Dư, xụ mặt nói, "Nhớ trả tiền xăng xe cho tôi."

"Một trăm năm mươi đồng, em nhớ rõ mà." Sở Dư cầm tụ linh đan, cười tít cả mắt.

"Không phải một trăm năm mươi mà là ba trăm."

"Tại sao?" Sở Dư không hiểu, sao lại tăng giá rồi.

"Đây là giá cho hai người." Trang Khanh chỉ cửa xe, "Cậu có thể xuống xe rồi."

Sở Dư:....

Mưa to cả một đêm, xóa sạch đi cái nóng bức của mùa hè. Buổi trưa ngày hôm sau Phù Ly đến khách sạn đi làm, không còn nghe thấy cô lễ tân than vãn bên ngoài quá nóng, thiếu chút nữa làm hỏng lớp trang điểm của các cô.

Thay đổi quần áo bảo vệ đi ra, Phù Ly phát hiện có khách nữ đang lén chụp ảnh cậu, tuy nhiên cậu không để ý mấy việc này.

Buổi trưa người đến khách sạn ăn cơm tương đối đông, Phù Ly cùng đồng nghiệp lúc nào cũng phải chú ý tình hình trị an bên trong. Nếu như có người uống say làm loạn, hay xảy ra cãi vã, bảo vệ bọn họ phải phụ trách can ngăn song phương. Chẳng qua có thể do nơi đây là nơi cao cấp, khách hàng tương đối biết kiềm chế, Phù Ly đến đây làm việc nửa tháng vẫn chưa gặp sự kiện đánh lộn bao giờ.

Đình Đình tham gia xong hôn lễ của đồng nghiệp, cùng bạn bè đi ra khỏi phòng ăn, phát hiện người bảo vệ đứng thẳng ngoài cửa có vẻ quen mắt, cô lại gần nhìn, nhất thời kích động kêu lên: "Anh đẹp trai!"

Bạn của cô xấu hổ kéo cô lại: "Đình Đình, tớ biến đấy là một anh đẹp trai, cậu kiềm chế chút đi."

"Không phải." Đình Đình gấp rồi, cũng không quan tâm người khác nhìn cô thế nào, "Cậu còn nhớ lần trước tớ bị quấy rối được người giúp đỡ không? Người giúp tớ chính là anh ấy."

"Cậu đang nói anh đẹp trai tự xưng là Lôi Phong hả? người bạn ngạc nhiên nhìn người bảo vệ đứng ngoài cửa, chân dài, eo thon, tướng mạo tuấn tú, bộ đồ bảo vệ cũng bị anh ta biến thành bộ đồ cao cấp có khí chất. Bài post tìm người của Đình Đình được share gần mười nghìn lượt, vô số người hỏi anh đẹp trai này là ai, bài post weibo đó còn lên hot search, nhưng không có người liên hệ Đình Đình.

Đột nhiên thấy một cô gái loài người đỏ mặt chạy tới trước mặt mình, Phù Ly cùng cô gái bốn mắt nhìn nhau, lùi về sau một bước: "Cho hỏi, cô có cần tôi giúp gì không?"

"Anh đẹp trai, cuối cùng cũng tìm được anh rồi!" Đình Đình kích động viền mắt đều đỏ lên rồi, buổi tối hôm nếu không có anh đẹp trai tự xưng là Lôi Phong này, không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên trong lòng cô vẫn luôn cảm kích người nọ.

Người qua đường đều liếc mắt nhìn, thấy người bảo vệ mặt mũi sáng sủa, cô gái trẻ thì ngọt ngào dễ thương, không kìm được tưởng tượng một câu chuyện ân oán tình thù.

"Cô là?" Phù Ly có chút không hiểu, cô gái loài người này nhận sai người rồi chắc?

"Nửa tháng trước, trước cửa quán ăn trong ngõ Ngô Đồng, anh giúp tôi đánh mấy tên lưu manh, anh còn nhớ không?" Đình Đình lấy di động ra, chỉ vào weibo của mình, "Khoảng thời gian này tôi luôn tìm anh, còn nhờ cảnh sát giúp đỡ, tiếc là vẫn chưa tìm thấy."

Phù Ly nghĩ ngợi hồi lâu, mới nhớ ra được sự việc đó: "Cô là một trong những cô gái đó?"

"Vâng." Đình Đình kích động gật đầu, "Rất xin lỗi, chưa được sự đồng ý của anh đã đăng hình lên weibo, bở vì tôi thực sự muốn tìm anh, nếu như mang đến phiền phức cho anh, tôi vô cùng xin lỗi."

Phù Ly lắc đầu: "Không sao."

Bởi vì căn bản cậu không biết weibo là cái gì.

Đứng trước mặt Phù Ly, Đình Đình xóa bài weibo tìm người, đăng một bài mới.

Đình Đình Ngọc Lập: Cảm ơn mọi người, tôi đã tìm được ân nhân cứu mạng rồi.

Đình Đình muốn đưa tiền cảm ơn cho Phù Ly, nhưng Phù Ly cảm thấy mình là một con yêu quái có khí tiết, ra tay giải quyết chuyện nhỏ ấy không cần tiền của cô gái trẻ loài người này, hai người cứ đấy tới đẩy lui.

"Thật sự không cần đâu..."

"Nhân viên của khách sạn chúng ta trong thời gian làm việc không được yêu đương."

Phù Ly quay đầu, một người đàn ông mặc tây trang đứng tại cửa, hai tay nhét túi quần, trông có chút cà lơ phất phơ. Đằng sau người đàn ông còn có mấy người, Trang Khanh đứng phía trước mấy người đó.

Tác giả có lời muốn nói: Phù Lão Ly đã có thể lĩnh tiền trợ cấp đặc biệt.~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi