ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Côn Bằng không khó giải quyết như trong dự đoán của mọi người, bữa cơm kia ăn tới tận bình minh, Trang Khanh đề nghị đưa hắn đi nghỉ ngơi, Côn Bằng không từ chối, thái độ phối hợp thế này làm mọi người thở phào một hơi.

Đi ra khỏi phòng bao, ông chủ khách sạn Vương Hàn đang đứng đợi bên ngoài. Vừa nhìn thấy bọn họ đã nhiệt tình tiếp đón: "Đội trưởng Trang, Côn Bằng đại nhân đi thong thả."

"Ừ." Côn Bằng nhìn thấy tư thế cung tiễn của mọi người trong khách sạn, vô cùng vừa lòng, gật đầu ngạo mạn mấy cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng của hắn, Vương Hàn thở dài thườn thượt, dùng tay vịn vào tường, hai chân run rẩy như máy lắc pha chế đồ uống: "Mẹ ơi, tôi sắp bị dọa chết rồi." Anh vốn cũng không định tới, nhưng nửa đêm nhận được tin nhắn của Phù Ly, nói Côn Bằng rất coi trọng mặt mũi, ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần cho hắn ta đủ mặt mũi, thì sẽ rất dễ nói chuyện. Anh có thể làm sao, đương nhiên chỉ có thể cắn răng tới đây cung tiễn đại yêu rồi.

Trước khi tới, anh thậm chí còn viết xong cả di chúc, nếu như xảy ra chuyện gì, công tác quản lý của khách sạn vẫn phải tiến hành như bình thường. Anh hi sinh vì nhân dân, nếu như quốc gia và tu chân giới tôn trọng anh, chắc sẽ phải ưu đại Vãn Nguyệt Môn của nhà anh?

Ôm tâm thái "Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn" đứng ở nơi này, đợi nguy cơ qua đi, anh mới nhận thức rõ ràng được, bản thân sợ chết tới mức nào.

"Phù Ly!"

Được tu chân giả cải trang thành nhân viên phục vụ đưa tới tận cửa lớn, mọi người đang chuẩn bị bình tâm lại, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cô gái trẻ, trái tim của bọn họ lại bị kéo căng.

Lô Di chen lấn đẩy người đàn ông hơi béo ở bên cạnh Phù Ly ra, túm lấy tay áo Phù Ly, thở hổn hển nói: "Cho dù anh không đồng ý để em theo đuổi, nhưng tại sao lại không cần công việc này nữa? Một mình anh ở bên ngoài cố gắng làm việc, tìm được một công việc tốt cũng không dễ dàng, không cần phải vì em mà bỏ công việc này. Nếu như anh thực sự cảm thấy làm việc ở cùng một chỗ với em sẽ cảm thấy lúng túng, cùng lắm thì em từ chức, em là người địa phương, tìm việc cũng dễ hơn anh."

Nhóm tu chân giả liếc nhìn Trang Khanh, đây là tình huống gì?

Trang Khanh nhìn Côn Bằng bị cô gái loài người đẩy ra, khẽ lắc đầu. Anh đâu biết được con yêu quái này lại đi trêu chọc cô gái loài người.

"Không có chuyện này đâu, cô đừng nghĩ ngợi nhiều. Con người cô tốt như thế, sao tôi lại cố ý tránh cô chứ." Phù Ly cười cười, "Thực sự là vì tôi đã tìm được một công việc thích hợp hơn rồi mới từ chức."

"Thật sao?" Lô Di buông tay áo Phù Ly ra, miễn cưỡng cười nói, "Vậy thì tốt."

"Anh ấy là ông chủ mới của tôi," Phù Ly kéo Trang Khanh tới bên cạnh, "Thái độ làm người vừa hào phóng vừa nghĩa khí, bình thường rất quan tâm tới tôi."

"Xin chào." Trang Khanh dịch chuyển cánh tay mình ra khỏi tay Phù Ly, gật đầu với cô gái loài người trước mắt, "Phù Ly quả thực đang đi làm ở công ty chúng tôi, cậu ấy không lừa cô."

"Chào anh." Lô Di đứng thẳng người, không ngừng nói, "Xin lỗi, làm phiền đến công việc của mọi người. Bình thường Phù Ly đi làm rất nghiêm túc, xin anh đừng vì tôi mà sinh ra ấn tượng không tốt với anh ấy."

Trang Khanh quay đầu nhìn về phía Phù Ly: "Sẽ không đâu, cô yên tâm."

"Cảm ơn." Lô Di nhìn Phù Ly một cái, nhỏ giọng nói, "Sau này anh chú ý giữ gìn sức khỏe." Nói xong câu này, cô xoay người chạy đi, không hề quay đầu liếc nhìn lại một cái.

Ánh mắt của tu chân giả đều hướng về Phù Ly, bây giờ tự do yêu đương, bọn họ cũng không phản đối yêu quái ở bên con người, điều kiện tiên quyết là con người bằng lòng. Người mới của ban quản lý thật có bản lĩnh, không ngờ lại có thể làm cho cô gái tốt như vậy thích cậu ta.

Côn Bằng bị đụng phải cũng không tức giận, ngược lại còn lấy khuỷu tay đụng đụng eo Phù Ly: "Nhìn không ra ngươi là yêu quái không đứng đắn như thể, cả cô nương loài người cũng không bỏ qua."

Phù Ly: "............."

Trang Khanh và Phù Ly đưa Côn Bằng tòa nhà ở phía sau ban quản lý, bên trong có rất nhiều nhân viên ban quản lý ở, sắp xếp Côn Bằng ở đây, an toàn hơn sắp xếp hắn ở khu dân cư người bình thường.

"Giường rất thoải mái, nhưng mà nơi này có hơi nhỏ." Căn Phòng này của Côn Bằng to gần hai trăm mét vuông, Côn Bằng đứng bên cạnh cửa sổ một lúc, lắc đầu thở dài nói: "Nể mặt con người nấu ăn ngon, ta tạm thời nhẫn nhịn lại." Vừa mới dứt lời, hắn liền phốc một tiếng biến thành con chim dài mấy chục mét, kéo cái thảm vô cùng lớn đắp lên bụng mình, "Các ngươi đi làm việc đi, ta muốn ngủ."

May mắn đây là kiến trúc đặc biệt của ban quản lý, nếu không bằng sức nặng nguyên hình của Côn Bằng có thể làm sụp cả tầng lầu. Chỉ đáng thương cho Tống Ngữ ở phía dưới tầng Côn Bằng, sau khi ngửi được hơi thở của Côn Bằng liền bị dọa tới run rẩy, hận không thể quỳ xuống ngay tại chỗ kêu một tiếng đại vương.

Tay hắn run rẩy kéo ra một khe hở cửa, thấy Phù Ly và Trang Khanh đi từ trên tầng xuống, lập tức xông ra trước mặt bọn họ, "Phù Ly đại nhân, tôi ngửi thấy mùi của Côn Bằng, là Côn Bằng a a a!"

Phù Ly xoa xoa đầu trọc của hắn: "Ừ, anh không ngửi sai đâu, ông ta sẽ ở phòng phía trên anh."

Tiếng thét chói tai biến mất trong nháy mắt, Tống Ngữ che miệng, hoảng sợ nhìn xung quanh: "Đại nhân, đại nhân đang đùa với tôi sao?"

"Đừng sợ, đợi mấy ngày nữa tôi cũng chuyển tới đây ở, chuyển tới tầng trên của Côn Bằng." Phù Ly thấy Tống Ngữ bị dọa mặt trắng bệch, an ủi nói, "Yên tâm đi, ông ta sẽ không ăn anh đâu."

Tống Ngữ: Nhưng tôi không hề cảm thấy được an ủi chút nào.

"Cho cậu nghỉ một ngày, đi về thu dọn đồ đạc, cố gắng chuyển qua đây trong vòng ba ngày." Trang Khanh nhìn lên tầng, "Khoảng thời gian này cực khổ cho cậu rồi."

"Vì nhân dân phục vụ mà." Phù Ly thở dài, "Chỉ tiếc là căn phòng tôi vừa mới thuê, có chuyển đi trước thời hạn chủ phòng cũng sẽ không trả lại tiền cho tôi."

"Khi tặng quà cậu hào phóng như thế, giờ cũng biết tiếc tiền phòng." Trang Khanh tìm được chìa khóa xe trên người, "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

Sau khi hai người lên xe, Trang Khanh nói: "Dáng vẻ của cậu ngày hôm qua không giống như bình thường." Bình thường Phù Ly hầu như không nói nhiều như thế, cũng không mấy..........giảo hoạt.

"Bởi vì trưởng lão vượn trắng đã nói qua với tôi về tập tính của Côn Bằng, pháp lực của con yêu quái này rất mạnh, thích giữ thể diện, ăn mềm không ăn cứng." Phù Ly cười, "Gặp được yêu quái đánh không lại, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, không chạy được thì đầu hàng, làm yêu mới có thể không chịu thiệt."

"Những điều này cũng do vượn trắng dạy cậu?" Trang Khanh hỏi.

"Ừ." Phù Ly gật đầu, "Trưởng lão vượn trắng nói, mặc kệ là tình huống gì, đầu tiên phải còn mạng mới có thể nói tới cái khác."

Trang Khanh im lặng một khắc, ngữ khí bình tĩnh nói: "Ông ấy dạy rất đúng." Học không chịu thua, đâm tới đầu rơi máu chảy, thương tích đầy mình. Chỉ là có một số thói quen khi lớn lên sẽ rất khó sửa.

Phù Ly trở lại phòng thuê, dọn dẹp đồ đạc xong, khi đi tìm chủ phòng ở dưới tầng trong nhà chủ phòng đang ầm ĩ cả lên, đứa cháu gái đáng yêu của chủ phòng trọ đang nằm trên giường nói mê sảng, con dâu của chủ phòng trọ vừa gọi xe cứu thương vừa khóc.

Phù Ly tới không làm bất kỳ ai trong nhà họ chú ý cả.

Chuyển tới nơi này chưa tới nửa tháng, cậu đã gặp cô nhóc mấy lần. Không phải cô nhóc đang đeo cặp sách đi mẫu giáo thì là đang nắm tay bố mẹ mình, nhảy chân sáo ra bên ngoài chơi. Mỗi lần nhìn thấy cậu, cô nhóc đều cười híp mí gọi cậu là anh, âm thanh mềm mại như sữa, vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy đứa trẻ đang mê sảng trên sô pha, Phù Ly xuống tầng, tìm thấy cô nhóc đang nhìn ngó xung quanh ở ngã tư đường bên ngoài khu chung cư.

"Nhóc lạc đường rồi hả?" Phù Ly ngồi xuống trước mặt cô bé, vươn tay nhéo khuôn mặt mềm mại của cô nhóc.

"Anh?" Trên mặt cô bé còn nước mắt, nhìn thấy Phù Ly thì oa một tiếng khóc lớn lên, "Em không tìm được bố mẹ."

"Anh dẫn em đi tìm bọn họ nhé?" Phù Ly đưa tay tới trước mặt cô bé.

"Anh có lừa em bán đi mất không?" Cô bé chỉ người đàn ông đứng ở đầu đường, "Chú ban nãy muốn mang em đi nhưng em không đồng ý."

Phù Ly nhìn theo hướng mà cô bé chỉ, đó là một người đàn ông có một chân đỏ thẫm, đứng ở giữa ngã tư đường, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Phù Ly biết hắn đang tìm kiếm gì, tìm đôi giày mà mình bị mất, chỉ cần tìm được đôi giày bị mất kia mới có thể đầu thai chuyển thế.

Nếu như thực sự không tìm được, cũng có thể bảo người nhà đốt một đôi giày mà hắn đã từng đi khi còn sống ở nơi hắn gặp chuyện không may, hoặc là tìm một con quỷ thế thân, cũng có thể đi đầu thai.

"Em làm đúng lắm, chú kia là lừa đảo." Phù Ly nắm lấy tay cô bé, "Nhưng anh sẽ không lừa em, theo anh đi nhé."

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi gật đầu: "Được, anh không được lừa em đâu nhé."

Phù Ly cười cười: "Thật ngoan."

Một chiếc xe cứu thương đi lướt qua hai người, xe ô tô đằng trước đều tránh ra, đỗ ở một chỗ để nhường một đường sống cho chiếc xe cứu thương đi qua.

Phù Ly nắm tay cô bé ngang qua đám người ồn ào, qua một con sông yên tĩnh, cậu che đôi mắt cô bé lại, ôm cô bé vào lòng, xuyên qua đường hầm đen tối, nói với cô bé: "Không được phát ra âm thanh, lát nữa thôi là em có thể nhìn thấy bố mẹ rồi."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, dường như cô bé có thể nghe được có ai đó đang nhỏ giọng khóc, còn có người đau đớn kêu rên, cô bé có chú sợ hãi ôm chặt lấy cổ Phù Ly.

Trong lúc ngẩn ngơ, dường như có tiếng chuông truyền tới, tiếng kêu nhanh chóng tới trước mặt cô bé. Cô bé có chút tò mò, muốn mở mắt ra nhìn nhưng đôi mắt lại bị anh trai đang ôm mình che khuất.

"Cậu Phù Ly."

"Âm sai đại nhân."

"Cô bé mà cậu đang ôm.........mắc chứng ly hồn?"

Cô bé không hiểu âm sai và chứng ly hồn là gì?

"Trẻ con gan lớn, dương khí yếu, bị sợ hãi hồn liền rời khỏi thân thể. Tôi với cô bé này cũng coi như có duyên phận, cho nên tôi sẽ đưa cô bé về nhà."

"Cậu Phù thật có lòng tốt."

"Chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi."

"Cáo từ."

"Thong thả."

Cô bé nghe thấy tiếng chuông lần nữa xa dần, nhưng bàn tay che trước mắt cô bé vẫn không dịch chuyển.

Chẳng bao lâu, cô bé nghe thấy âm thanh dịu dàng của anh.

"Tới rồi, về thôi"

Cô bé mở mắt, không nhìn thấy người anh kia, chỉ nhìn thấy trần nhà trắng toát, mấy cô chú mặc quần áo mày trắng, còn có cả bố mẹ đang khóc.

"Miêu Miêu!" Mẹ cô bé nhìn thấy cô bé tỉnh lại, muốn vươn tay ôm nhưng lại không dám chạm lung tung, "Con tỉnh rồi?"

"Mẹ ơi........." Cô bé ngồi dậy trên giường bệnh, nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, "Anh trai đưa con về đâu rồi ạ?"

"Anh nào?" Mẹ cô bé lo cô bé lộn xộn, động tới kim truyền dịch, vội vàng ngăn cô bé lại, "Đừng động, đừng động."

Bác sĩ với y tá đi tới kiểm tra thân thể cô bé đều có chút ngạc nhiên, ban nãy đồng tử của cô bé còn nở lớn, xuất hiện tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, tại sao bây giờ đột nhiên lại như không có việc gì?

"Chính là anh trai ban nãy dắt con từ đầu đường tới tìm bố mẹ ấy." Cô bé vẫn có chút mơ hồ, không biết tại sao mình vừa mới ở trong lòng anh trai, giờ đã nằm trên giường bệnh rồi, trên tay còn bị cắm kim tiêm đáng sợ, "Có một chú xấu xa muốn dẫn con đi, nhưng con không đồng ý, sau đó anh trai liền tới, nói rằng muốn dẫn con đi tìm hai người. Bọn con đi rất xa, rất xa, trên đường còn gặp một chú đeo chuông."

Bác sĩ cười nói: "Trong thời gian cô bé hôn mê có lẽ đã nằm mơ một giấc mơ kỳ quái, hai người không cần lo lắng. Hiện tại thể chất của cô bé hoàn toàn bình thường, chúng tôi đề nghị ở lại bệnh viện kiểm tra mấy ngày, kiểm tra toàn diện cơ thể một lần nữa, nếu không có vấn đề thì có thể xuất viện."

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn mọi người." Bố mẹ cô bé đứng lên cảm ơn.

Trong bệnh viện nhiều người, bác sĩ y tá thấy đứa trẻ không sao, đều tiếp tục đi làm công việc của mình.

Bác chủ nhà bình thường hay đi miếu, đi quan lễ bái, dâng hương, nghe xong lời nói của đứa cháu, liền hỏi thêm vài câu: "Là anh trai nào đưa cháu về đây?"

"Chính là anh đẹp trai thuê phòng ở tầng trên nhà chúng ta, khi anh ấy ôm cháu tới tìm mọi người, còn gặp một đại nhân gì đó, đại nhân kia còn nói cháu bị chứng ly hồn. Bà ơi, chứng ly hồn là gì thế?"

Bà chủ phòng và bố mẹ cô bé nghe thấy lời này, đều bị dọa nhảy dựng.

Chứng ly hồn?

Tối ngày hôm qua khi bọn họ mang Miêu Miêu về nhà, đúng lúc gặp một vụ tai nạn xe cộ, người bị đâm chết ngay tại chỗ, chiếc giày bay xa tới vài mét. Miêu Miêu bị thảm trạng của vụ tai nạn dọa sợ, tối về nhà cứ khóc suốt, cho tới sáng gọi thế nào cũng không tỉnh, còn không ngừng nói mê.

Lẽ nào bị cảnh tượng buổi tối hôm qua dọa cho mất hồn?

"Mẹ." Mẹ Miêu Miêu còn sợ hãi, cô là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng chuyện ngày hôm nay có liên quan tới chính con gái bảo bối của mình, cô lại có chút nửa tin nửa ngờ: "Mẹ nói xem có phải thực sự là............."

Vẻ mặt bác chủ nhà ngưng trọng nói: "Hồi còn bé mẹ đã từng nghe thấy người già trong thôn nói, có những đứa trẻ bị hoảng sợ nghiêm trọng sẽ mất hồn, nếu như được người ta gọi về thì không có chuyện gì lớn, nếu như không gọi được về, đứa trẻ sẽ biến thành ngốc nghếch.

Bố mẹ Miêu Miêu nhìn con gái đáng yêu lanh lợi trên giường bệnh, đột nhiên rùng mình.

"Mẹ, con nhớ ra được đại nhân đó tên là gì rồi!" Miêu Miêu mừng rỡ nói, "Anh trai gọi người đó là âm sai đại nhân."

Âm sai?

"Được gọi là âm sai, còn có tiếng chuông..........." Bác chủ phòng khàn cả giọng, "Vậy có lẽ chính là người dẫn hồn ở âm phủ trong truyền thuyết."

Ba người lớn vẻ mặt hoảng sợ, mẹ Miêu Miêu nắm chặt lấy tay cô bé, toàn thân cô phát run.

Lúc này bọn họ không rảnh đi nghĩ xem rốt cuộc Phù Ly là ai, tại sao lại biết những chuyện này, chỉ muốn cảm ơn cậu tử tế. Bởi vì nếu như không có cậu, có lẽ đứa trẻ nhà bọn họ cũng không còn nữa rồi.

Hai ngày sau, đồn công an của Bành Hàng nhận được một tin báo của một người dân thường, nội dung báo án tương đối ly kỳ, không phải là bọn họ làm mất đồ, mà bọn họ nhặt được tiền của khách thuê trọ cũ, nhưng lại không tìm thấy tung tích của vị khách trọ này, chỉ đành nhờ cảnh sát giúp đỡ.

"Tôi đã thấy nhiều người thuê phòng nợ tiền không đưa, hoặc là khách trọ báo án chủ trọ khắt khe, nhưng lại ít khi thấy chủ trọ nhất định phải tìm khách thuê trả lại tiền." Cảnh sát nhân dân dựa theo tư liệu khách trọ mà người báo án cung cấp, tìm trong kho tư liệu hộ tịch.

"Tìm được rồi." Cảnh sát mở tư liệu ra, "Khách trọ này tên là Phù Ly, tài khoản chỉ có một mình cậu ta, không có nhà đất, không có xe, hộ khẩu ở Ung Lương.........."

"Đợi đã, cậu nói ai?" Bành Hàng buông cốc giữ nhiệt của mình xuống, "Khách trọ ấy tên là gì?"

"Phù Ly."

Bành Hàng chen vào nhìn máy tính, sau khi nhìn rõ ảnh của Phù Ly, anh vỗ đùi nói: "Lại là thằng nhóc này."

"Đội trưởng, anh quen cậu ta hả?"

"Quen, sao lại không quen được." Bành Hàng nói, "Lần trước có người nhảy lầu, là thằng nhóc này dùng kế dụ người ta xuống." Anh không nói tới chuyện thuốc giả, dù sao thằng nhóc này cũng có ý tốt.

"Vậy thật khéo." Cảnh viên nói, "Chúng ta nghĩ cách một chút tìm ra người này."

Được biết ban quản lý có thêm một con Côn Bằng, người trên dưới ban quản lý làm việc cẩn thận hơn rất nhiều, ngay cả khi nói chuyện cũng cố gắng tránh không nhắc tới hai từ Côn và Bằng, chỉ sợ không cần thận lại triệu hồi vị đại thần này tới đây.

"Lão đại, anh với anh Phù làm thế nào bắt được Côn Bằng vậy?" Sở Dư vẻ mặt sùng kính, "Đó chính là Côn Bằng đấy."

"Nếu như cậu hứng thú, không bằng tự mình tới hỏi Côn Bằng?" Trang Khanh đứng dậy.

"Vậy, vậy không cần nữa." Sở Dụ vội vàng lui về phía sau mấy bước, "Côn Bằng đại nhân dáng người to lớn, dạng tiểu yêu bé nhỏ như em sao có thể nhìn lên được."

Trang Khanh nhíu mày: "Ừ, cậu có thể hiểu được là tốt rồi. Nếu không chịu tu luyện cẩn thận, sau này cậu thấy ai cũng phải cúi đầu."

Sở Dư vẻ mặt đau khổ: "Lão đại, anh không thể cho em chút mặt mũi nào sao?"

Trang Khanh nhíu mày nhìn cậu: "Người cố gắng, không cần người khác cho cũng có mặt mũi, người không cố gắng....."

"Em hiểu rồi, lão đại, em đều hiểu cả." Sở Dụ không dám nói tiếp nữa, "Em sẽ trở về tu luyện đạo pháp, ra sức trở thành đệ nhất ngư cao thủ."

Dù sao cá đạo gia chính thống cũng chỉ có một mình cậu.

Tiếng gõ cửa vang lên, Phù Ly đứng bên ngoài ló đầu vào: "Tôi tới lấy chìa khóa, lấy rồi sẽ đi, hai người có thể tiếp tục nhìn nhau."

"Anh Phù." Sở Dư nhìn Phù Ly, giống như nhìn thấy đại cứu tinh, "Em nghe bọn họ nói, anh muốn chuyển tới đây ở, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, em ở tầng một, em giúp anh dọn dẹp phòng nhé."

"Vậy thì cảm ơn cậu nhé." Phù Ly lấy chìa khóa ở chỗ Trang Khanh, "Tôi đang lo một mình dọn quá chậm."

"Việc này cứ giao cho em, em rất giỏi dọn dẹp phòng."

Nhưng năng lực của Sở Dư cũng không thể phát huy toàn diện, bởi vì đồ đạc của Phù Ly thực sự quá ít, trừ mấy bộ quần áo, chỉ còn lại từng chồng từng chồng sách tham khảo, không có cả máy tính, càng không nhắc tới những đồ trang trí trong phòng.

Tuy rằng yêu tu giống đực không quá chú ý tới những thứ này, nhưng thế này thì cũng quá tùy ý.

Dọn dẹp xong đồ đạc, Sở Dư thuận miệng hỏi một câu: "Dưới lầu hình như cũng có hộ mới, không biết là ai trong Sở chúng ta chuyển tới."

"Là Côn Bằng."

Quyển sách trong tay Sở Dư rơi xuống mu bàn chân.

Ngay giờ phút này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông hơi béo đi vào, ngồi lên sô pha: "Thỏ con, ngươi cũng chuyển tới hả?"

Thân thể Sở Dư lung lay, rầm một tiếng, ngã xuống mặt đất biết thành một con cá tuyệt vọng.

Bụng trắng lưng đen.

"Đây là trò gì?" Côn Bằng nhặt con cá nửa sống nửa chết dưới đất lên, lắc lư trong tay, "Cá chết rồi thì không ngon nữa." Nói xong, liền muốn mở miệng nuốt cá xuống.

Phù Ly vội vàng cướp con cá qua: "Đại nhân, đây là đồng nghiệp của tôi, không thể ăn!"

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Dư: Tại sao đầu của tôi lại trọc lốc như vậy? Là bởi vì tôi luôn vùng vẫy trong sợ hãi và tuyệt vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi