ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Internet náo nhiệt, không so được với nhóm thầu tranh việc trên công trường. Rất nhiều người làm thầu dưới trướng còn mang theo vài người anh em, ở bên xây dựng cũng cần phải có chút quan hệ, có đôi khi để nhận được công trình mới, đi ăn cơm uống rượu là điều không thể thiếu.

Triệu Tam Tường là người biết cách cư xử, làm xong việc ở công trường này không lâu đã lấy được tiền công, quay đầu đã nhận được công trình mới, những anh em đi theo hắn làm việc đều can tâm tình nguyện gọi hắn một câu anh Triệu.

Từ khi sau việc Phù Ly cứu con trai chú Trương lan truyền khắp công trường, Phù Ly dần thân thiết với những người công nhân nơi đây. Cậu không biết là do nghe nhầm hay là do nhưng người ở đây cùng chú Trương khẩu âm có vấn đề, hiện tại cả công trường đều gọi cậu là Tiểu Hồ. Cũng may Phù Ly không quan tâm vấn đề này, Tiểu Phù, Tiểu Hồ hay Tiểu Hoa cũng vậy, không có gì khác biệt.

Trưa ngày hôm nay, Phù Ly đang uống canh móng giò mà Trương Bằng mang đến, nghe đến tiếng còi cảnh sát bên ngoài, cậu vô cùng tò mò vén tấm rèm bên cạnh, nhìn thấy mọi người đều chạy ra bên ngoài, mở miệng hỏi một câu:"Mọi người chạy đi đâu vậy?"

"Phía trước công trường có người muốn tự sát, cậu có muốn đi xem hay không?" Trả lời Phù Ly là một người đàn ông họ Trần, đã gần bốn mươi tuổi rồi mà còn chưa lấy vợ, bị mọi người gọi là Trần mắt mờ, ông ta cũng không quan tâm, người khác gọi như vậy ông ta chỉ cười ha hả, trên công trường là một người rất tốt.

Phù Ly đang lúc buồn chán, mọi người đều chạy đi xem náo nhiệt, liền cảm thấy bản thân nên hòa đồng một chút.

Trên tòa nhà cũ kĩ, một người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa cùng với một cái quần vải đen rộng thùng thình đang ngồi ở cạnh lan can tầng cao nhất, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại đứng chật ních người.

Bành Hàng kéo kéo cảnh phục ướt đẫm trên người, xoay người dặn dò những người khác chuẩn bị đệm hơi. Công trường bỏ hoang này mặt đất không bằng phẳng, có nơi cỏ dại mọc quá đầu người, xe cứu trợ không đi vào được, thiết bị cứu trợ chỉ có thể dùng sức người mang vào.

"Chị gái này, chị nhìn xem trời nóng thế này, có gì muốn nói thì xuống đây từ từ nói chuyện. Tục ngữ có câu gặp khó khăn thì đi tìm cảnh sát, chỉ cần chị xuống đây, chúng tôi sẽ giúp chị từ từ giải quyết." Bành Hàng dùng tay ra hiệu cho các đồng chí khác, biểu thị bọn họ lặng lẽ tiến vào tòa nhà.

Cảm xúc của người phụ nữ trung niên rất không ổn định, bà vừa khóc vừa nói xin lỗi Bành Hàng, nói rằng bà không muốn làm phiền người khác, nhưng mà thực sự không còn cách nào nữa rồi. Bời vì đang rất kích động, cơ thể bà không ngừng nghiêng về phía trước, chỉ không cẩn thận một chút thôi là có thể bị ngã từ sân thượng xuống.

Thì ra chồng người phụ nữ này hai năm trước đã chết vì bệnh rồi, đứa con nhỏ trong nhà cần đi học, bà ta không thành thạo nghề gì, chỉ có thể đến công trường làm gái, ai biết được rằng làm được nửa năm chủ thầu ôm tiền bỏ chạy rồi. Hiện tại con bà ta đang bệnh nặng, bệnh viện thúc giục bà ta nộp tiền viện phí, vay mượng khắp nơi vẫn không đủ tiền, bà ta không còn cách nào nữa, bây giờ chỉ muốn chết cho xong.

Người phụ nữ này chưa đến bốn mươi tuổi, thoạt nhìn vừa đen vừa gầy, cả người trông như cây củ cải bị héo khô, tiếng khóc vừa nghe rất thảm, khóc đến nỗi làm cho Bành Hàng cảm thấy sợ hãi. Anh lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng mắng,"Nhà tư bản bây giờ thật đúng là không ra gì."

Mắng xong, anh quay đầu nhìn giải phân cách bên ngoài, trào phúng cười:"Trời nóng thế này vẫn còn có người đến xem náo nhiệt, bảo những người đó không được làm ồn, không may kích thích đương sự, lại xảy ra tai nạn chết người như vậy lại không hay.

"Thưa anh, những người bên ngoài này đều là công nhân trên công trường bên cạnh, bình thường không có gì giải trí, xảy ra sự việc này, bọn họ sao có thể bỏ qua." Tiểu Dương, đồng nghiệp của anh lên tiếng, quay người ra đàm phán với những người đang xem náo nhiệt.

Trần mắt mờ đưa tay gãi đầu mình, thở dài nói với Phù Ly: "Cái loại nhà thầu ôm tiền bỏ chạy này đúng là không phải người."

Phù Ly không nói gì, bởi vì thực ra cậu cũng không hiểu tinh thần hy sinh vì người khác của con người.

Một cảnh sát rất trẻ đi qua: "Mọi người, chúng tôi đang khuyên bảo đương sự, xin mọi người đừng những lời lẽ kích động đến đương sự." Anh ta giống như vừa từ trong nước đi ra, mồ hôi đầy mặt đầy đầu, "Nhà bà ấy vẫn còn đứa con đang bệnh nặng, nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì thì tội cho đứa trẻ quá."

Mọi người dần im lặng.

Một lúc lâu sau, có người công nhân mở miệng: "Bà ấy cũng rất khổ, đồng chí cảnh sát nhất định phải bắt nhà thầu ôm tiền bỏ chạy về."

Tiểu Dương cười khổ, đối diện một khuôn mặt đen sì, cậu gật đầu nói: "Bác yên tâm, bọn cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Công tác đàm phán dường như không được thuận lợi, không biết người phụ nữ nhảy lầu nghĩ đến gì đó, bỗng dưng đứng dậy, rõ ràng là không muốn sống nữa. Một tràng hô hào sợ hãi vang lên, Bành Hàng dưới tình thế cấp bách hô lớn: "Chị hãy nghĩ đến đứa con của mình đi, cậu bé vẫn còn đợi chị về thăm nó mà."

Người phụ nữ ôm mặt khóc: "Là tôi có lỗi với nó, tôi là một người vô dụng."

Nói xong câu này, bà ta lau khô nước mắt, nhắm mắt chuẩn bị nhảy xuống.

"Tôi có phương thuốc tổ truyền có thể cứu sống con bà!"

Giọng nói vừa vang vừa lớn, có sức ảnh hưởng, không biết có phải do mọi người cảm nhận nhầm, họ thậm chí còn cảm thấy câu nói xuyên qua tai họ, tiến vào tận trong lòng.

Người phụ nữ một lần nữa mở mắt ra, tìm kiếm xung quanh, nỗ lực tìm người vừa nói.

Bành Hàng thở ra một hơi, vào lúc này, nói dối không thể gọi là lừa người mà phải gọi là sách lược.

Phù Ly tiến vào vạch cảnh giới, ngửa đầu nhìn người phụ nữ, gặp ánh mắt bà ta: "Cô xuống đây, cháu đảm bảo có thể cứu được con cô."

Bành Hàng nhìn người thanh niên trước mắt, mặc một cái áo phông Adidas fake, quần đùi hoa, đôi dép lê dính một lớp bụi, có lẽ là công nhân của công trường kiến trúc bên cạnh.

Nhưng mà đứa nhỏ này cũng rất thành thật, nói dối như vậy có thể dụ được người xuống mới là lạ.

Ai ngờ đâu một giây sau, người phụ nữ đứng trên sân thượng khẽ động, quay người đi về sau, cảnh sát đứng nấp tại cửa sổ còn không kịp phản ứng.

Hai phút sau, người phụ nữ đen gầy từ trên lầu đi xuống, bàn tay gầy gò của bà nắm chặt lấy Phù Ly, ánh mắt bừng sáng, nếu như ánh sáng này dập tắt, bà cũng không thể sống nổi nữa.

"Đương nhiên." Phù Ly gật đầu. "Từ trước đến giờ cháu chưa từng lừa ai."

Tiểu Dương tới gần Bành Hàng, dở khóc dở cười nhìn tình hình trước mặt: "Đại ca, bây giờ phải làm sao?"

"Còn có thể làm sao bây giờ, trước hết đưa bọn họ đến bệnh viện, cảm xúc của đương sự vẫn chưa ổn định, nếu như bây giờ chúng ta đi mất, anh sợ rằng bà ấy lại nghĩ không thông." Anh hít một hơi thật sâu, nghiến răng chịu đựng ánh mặt trời chói chang. "Đi thôi, giúp người giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây thiên, đằng nào cũng phơi nắng rồi, đi thêm một chuyến cũng không ảnh hưởng gì."

Quay đầu nhìn thanh niên bị người phụ nữ túm chặt, Bành Hàng mặt mày rầu rĩ, lát nữa họ phải đi đâu giúp người thanh niên tìm "linh dược tổ truyền" đây?

Đội quản lý yêu giới cùng với đội quản lý tu chân ở cùng một tòa nhà, một bên quản lý là người, bên còn lại quản lý không phải người, có đôi khi cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nhưng cũng không dám làm to chuyện.

Khi Trương Kha trói tà yêu mang về quy án, thu hút sự chú ý của cả tòa nhà. Đi làm nhân viên văn phòng trong tòa nhà, có người cũng có yêu, nhưng vì mấy ngày này truy bắt tà yêu, đã có mấy nhân viên bị thương. Trương Kha tuy là đệ tử ưu tú của Thanh Tiêu phái, nhưng tu vi vẫn còn thấp, khi nào cậu ta đã lợi hại hơn so với nòng cốt của ban quản lý?

"Tam Thanh lão tổ phù hộ (1)" Lão Hoàng của đội tu chân sau khi nhìn rõ dung mạo của tà yêu, liên tục lui về sau mấy bước. "Con yêu đầu trắng, chân đỏ này giống y hệt hung thú được miêu tả trong truyền thuyết."

"Giống gì cơ?" Từ Viện nhìn bộ dáng thâm trầm của lão Hoàng, xùy một tiếng, "Cho dù hắn là cái gì đi nữa, dù sao cũng bị người của đội quản lý yêu giới bắt được rồi."

" Cô Từệ Viện không cần vội." Lão Hoàng ha ha vuốt cái cằm không có vài cọng râu, "Loại hung thú này tên là Chu Yếm, nghe nói vô cùng lợi hại, nhưng mà những ghi chép về nó từ sau thời Hán Đường không còn thấy nữa, không ngờ rằng thế giới này vẫn còn tồn tại loại yêu vật này."

"Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra ngươi là con chồn." Chu Yếm bị trói toàn thân không thể động đậy, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn lão Hoàng, ngạo khí thuộc về yêu vương viễn cổ không còn sót lại gì, "Cái thứ đồ này, chỉ xứng cho bản vương giết chơi."

Lão Hoàng cũng không tức giận, tiếp tục mỉm cười nói: "Tương truyền tính khí Chu Yếm vô cùng tàn bạo, sách cổ đời Hán ghi lại, Chu Yếm từng vì nhất thời mất hứng dẫn tới hai quốc gia xung đột, làm chết mấy chục vạn người."

Quần chúng hít một hơi, mạng của mấy chục vạn người, trong mắt con yêu thú này chỉ là một trò chơi? Ánh mắt của bọn họ khi nhìn Chu Yếm càng mang thêm vài phần khiếp sợ.

" Cậu Trương, có phải cậu gặp cao nhân hỗ trợ không?" Lão Hoàng chỉ chỉ roi đen trói trên người Chu Yếm, "Cái roi này có lai lịch thế nào, ngay cả hung thú cũng có thể chế ngự?"

Trương Kha nhìn cái roi trên tay, "Yêu quái cho tôi mượn roi nói, cái này gọi là roi đánh yêu."

Lão Hoàng suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra lai lịch của roi đánh yêu, ông ta cảm khái nói: "Có lẽ là cao nhân không muốn lộ diện, chúng ta phải cảm ơn người đó."

"Cao nhân nói, không cần cảm ơn, chỉ cần chúng ta tặng cậu ta tiền thưởng làm việc tốt là được rồi." Trương Kha cười gượng, "Hơn nữa cậu ta không phải cao nhân gì cả, roi đánh yêu này là do cậu ta tình cờ lấy được."

Cao nhân thực sự làm sao có thể nghĩ đến tiền thưởng làm việc tốt, còn đến công trường kiếm tiền? Theo cậu biết, nếu nhân loại hoặc yêu vật thực sự có tu vi cao, chỉ cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không cần ăn thức ăn phàm tục.

Chỉ những kẻ tu vi thấp mới cần ăn chống đói.

Nói ra tất cả những điều mình biết, mọi người đều nhất trí tán thành việc đưa tiền thưởng cho con yêu quái nhiệt tình này, thậm chí còn mốn tặng một viên linh đan. Con yêu quái nhiệt tình này tuy không giúp được gì nhiều nhưng vẫn dám liều chết xông ra giúp đỡ, tinh thần gan dạ này rất đáng tuyên dương.

Mọi người không dám cởi bỏ roi đánh yêu trên người Chu Yếm, cuối cùng đành phải quyết định tạm thời nhốt hắn vào Tỏa Linh trận, đợi Trang lão đại trở về xử lý.

Trong tỏa linh trận, Chu Yếm trừng đôi mắt đỏ thẫm căm tức nhìn mọi người.

"Vua nhất định sẽ trở lại."

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm mang theo giọng địa phương, Từ Viện vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Không ngờ rằng yêu quái cũng có kẻ mắc bệnh trung nhị (2)."

Nhân vật phản diện trong phim truyền hình khi nhắc tới lão đại của mình sẽ trở về thường không sống quá ba tập.

Tác giả có lời muốn nói: Buôn lậu giả dược Phù Tiểu Ly!

Chú thích:

(1): Tam Thanh lão tổ gồm:

Ngọc Thanh: Nguyên Thủy Thiên Tôn

Thượng Thanh: Linh Bảo Thiên Tôn

Thái Thanh: Đạo Đức Thiên Tôn – Thái Thượng Lão Quân.

(2): Bệnh trung nhị: Hội chứng Chūniby còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi