DŨNG SĨ CẦY THẢO NGUYÊN

A Tình tìm được công việc mới, chính là làm nô lệ đánh răng cho Long tiên sinh. Công việc này lương rất cao, là được cung cấp bảo thạch số lượng vô hạn.

A Tình chỉ vừa hiểu được”Số lượng vô hạn” là nghĩa gì, ngay lập tức vui vẻ chạy vòng quanh Long Sơn hai vòng, cũng quyết định đem thực đơn đổi thành mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa ăn hai viên bảo thạch.

Long Sơn, tên như ý nghĩa, là ngọn núi mà Long tiên sinh ở.

Bây giờ chắc phải đổi tên thành”Núi Long Tình”, bởi vì A Tình cũng ở nơi này. Lúc A Tình nói cho Long tiên sinh biết ý nghĩ này, Long tiên sinh cười ha ha, nói:

“Mi vui vẻ là được rồi.”cloudyhiromi.wordpress.com

Gần đây A Tình lại có thêm một sở thích mới —— soi gương. Mỗi lần đứng trước gương, có cảm giác mình cao hơn không ít.

Có lẽ là do thời gian mà A Tình soi gương quá dài, một ngày nào đó Long tiên sinh không chịu được sự cô đơn lạnh lẽo, tịch thu mất tấm gương.

“Không cho soi gương nữa!”, sau nhiều ngày ở chung, A Tình luyện thêm được bản lĩnh có thể cảm giác được tâm tình của Long tiên sinh, cậu biết bây giờ Long tiên sinh đang tức giận.

Cũng sau nhiều ngày ở chung, A Tình phát hiện một bí mật nhỏ, tức giận của Long tiên sinh giống như lông của cậu, kiên nhẫn vuốt vuốt, chẳng mấy chốc sẽ lại bình thường. Cho nên A Tình không sợ Long tiên sinh.

“Xin lỗi, tôi không soi nữa…” A Tình nháy mắt mấy cái, đôi mắt đen lấp lánh.

“Soi gương không bằng rèn luyện thân thể, biết không?”

“Biết rồi…” A Tình có chút luống cuống, hai tay đặt ở trên bụng, lại không che nổi cái bụng tròn vo nên cảm thấy đau thương.

A Tình không ý thức được mà vận dụng bán manh đại pháp.

Long tiên sinh bị bạo kích.

Một con rồng một con cầy đồng thời vung vẩy đuôi, nhìn như đang trao đổi mật mã với nhau.

Gương không được trả lại, nhưng A Tình lại nhanh chóng tìm được thứ thay thế, đó chính là đôi mắt của Long tiên sinh.

Chỉ cần Long tiên sinh đặt đầu xuống đất, dưới chân A Tình độn mấy khối đá lớn, là có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của Long tiên sinh.

Đôi mắt của Long tiên sinh là màu vàng sáng, giống như ánh mặt trời lúc sáng sớm… Ha ha ha, A Tình đang cười trộm. Là ánh sáng mặt trời, vậy không phải cậu cũng là ánh mặt trời hay sao, bởi vì tên cậu là A Tình mà.

Đôi mắt của Long tiên sinh trong suốt, A Tình hiện ra trong đôi mắt đó có thể thấy rõ ràng từng cọng lông. Chỉ có một điều duy nhất không hài lòng là A Tình trong đôi mắt đó còn nhỏ hơn bên ngoài nhiều.

Dù sao thì A Tình chỉ cần biết mình có thân thể dài là đủ rồi, cho nên đôi mắt của Long tiên sinh đủ rồi.cloudyhiromi.wordpress.com

A Tình nhìn bản thân mình nho nhỏ trong đôi mắt của Long tiên sinh mỗi một ngày lớn dần.

Lượng bảo thạch cung cấp cho mỗi bữa ăn đã từ hai viên biến thành ba viên.

A Tình còn đang lo không biết ba viên có nhiều quá hay không, còn đặc biệt đi tìm Long tiên sinh xin phép rồi mới thay đổi.

“Tùy tiện ăn.” Long tiên sinh vẫn chỉ nói câu này.

Lúc A Tình ăn vẫn có chút lo lắng, mãi đến tận khi Long tiên sinh đi ra ngoài một chuyến, mang lại nhiều bảo thạch hơn, cậu mới yên tâm.

Long tiên sinh thuận tiện ở bên ngoài ăn no một trận. A Tình biết rằng, có cái gì đó lại kẹt ở trong kẽ răng của Long tiên sinh rồi.

Đánh răng là nhiệm vụ công tác của mình, A Tình đã luyện được đến cảnh giới cực kỳ nhuần nhuyễn.

Cậu thuần thục lang thang trong miệng Long tiên sinh, quen tay quen việc nhanh chóng tìm được mấy cái răng hay bị mắc kẹt đồ vật, sau đó thu gom mấy thứ bị kẹt ra.

Sau khi dọn dẹp còn phải lau mỗi cái răng của Long tiên sinh cho sạch sẽ, Long tiên sinh có rất nhiều răng, còn có rất nhiều cái nhọn, nhiệm vụ này mới là gian khổ.

Lần này, kẹt ở trong kẽ răng của Long tiên sinh là một viên bảo thạch. Viên bảo thạch này A Tình không biết, vừa dài vừa hẹp, bên trong còn có ánh sáng bao quanh. Đây là bảo thạch tốt nhất mà A Tình gặp được, mùi thơm nức mũi, màu sắc mê người, hơn nữa rất lớn, cỡ bằng A Tình luôn. So với bảo thạch mà lần trước lén lút cất giấu còn tốt hơn.

“Long tiên sinh, cái này…”

“Làm sao vậy?”

Long tiên sinh giả vờ nghi hoặc, hắn đã sớm nhìn ra tâm tư của tiểu tử này. Thực ra, viên bảo thạch này là do hắn cố ý đặt ở trong miệng không nuốt xuống.

“Tôi… có thể ăn cái này không?” A Tình nuốt nước bọt.

“Có thể.” Long tiên sinh nói.

Lúc Long tiên sinh chăm chú nhìn thì A Tình bắt đầu ăn.

Viên bảo thạch này giống như hình viên đạn, nhai mấy cái thì tan, giống như nước trôi xuống dạ dày của A Tình. Sau đó lại nhanh chóng bốc hơi, toàn bộ miệng, mũi, chòm râu, đôi mắt, lỗ tai của A Tình đều bị hơi nước của bảo thạch bao trùm, toàn bộ đều cảm nhận được mỹ vị của bảo thạch, lúc đầu có chút cay, sau đó có một mùi hương thuần khiết kỳ quái tràn vào lục phủ ngũ tạng.

A Tình mơ mơ màng màng ăn hơn nửa viên, ăn đến khi bụng no căng, có chút đau thì mới phát hiện mà dừng lại. Cậu vuốt ve cái bụng thịt căng tròn của mình, nói: “Long —— trước tiên —— sinh —— cái này —— thật —— là —— tốt —— “cloudyhiromi.wordpress.com

Vừa dứt lời đã ngã trên mặt đất ngủ luôn.

Long tiên sinh đứng bên cạnh híp mắt nhìn một lúc lâu, thở dài.

Tên tiểu tử này, nằm trên đất ngủ như vậy, bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

A Tình trong mộng bẹp bẹp cái miệng, sau đó cười khanh khách, chắc là mơ thấy được ăn gì ngon.

Long tiên sinh không tính đánh thức A Tìnhnhưng cũng cảm thấy lo lắng không biết thân thể của A Tình có khỏe mạnh hay không.

Long tiên sinh xoắn xuýt.

Có nên gọi A Tình thức dậy rồi bảo lên bụng hắn ngủ hay không?

Cái bụng của hắn ấm áp hơn mặt đất nhiều…

Long tiên sinh nhìn thấy cái bụng căng tròn của A Tình, nhớ lại lần trước bộ dạng của tiểu tử kia khi rơi xuống trên bụng hắn…

Tên tiểu tử này đã lâu không lộ ra bộ dạng “Hoảng loạn” đáng yêu kia rồi.

Long tiên sinh không nhịn được duỗi móng vuốt ra, chọt chọt cái bụng của A Tình.cloudyhiromi.wordpress.com

Thật là mềm…

Ánh mắt của Long tiên sinh trở nên dịu dàng như muốn hòa tan tất cả.

A Tình bị đau nên tỉnh, cảm thấy toàn thân ướt đẫm như vừa lăn lộn ở đâu đó, cảm giác như lúc giết rắn lớn.

Đau quá, đau đến mức A Tình không nhịn được thét lên.

Trên bụng A Tình có một vết thương hở, bảo thạch mỹ vị vừa mới ăn vào, còn đang bị bao bởi máu loãng, theo miệng vết thương lọt ra ngoài.

Này! Bảo thạch của mình!

Bảo thạch đã vào trong bụng không còn nữa!

Trước khi bất tỉnh, trong đầu A Tình đang nghĩ đến hai câu này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi