DƯỚI VÁY THẦN

Thẩm Đường từ boong tàu quay lại, vẻ mặt Korn cảm thấy thú vị, còn Tạ Quân Trình cười ngặt nghẽo không dừng lại được. 

“Sao vậy?”

Bầu không khí thật khó hiểu, cô hỏi.

“Chơi trò chơi, cậu lấy biệt danh gì?” Mùi thịt nướng trên tay Hà Sở Nghiêu thơm phức tỏa ra khắp nơi.

Tạ Quân Trình nói lại quy tắc trò chơi cho Thẩm Đường: “Em không cần lấy biệt danh, vì em là người khác giới nên em chọn biệt danh gì, bọn anh đều nhớ rõ.”

“Em không tham gia à?”                        

“Có tham gia, nhưng em cứ đoán thôi.”

Tạ Quân Trình lấy tay che đi tên thật, chỉ cho cô xem những biệt danh: “Dựa vào cảm giác của em hãy đoán tên thật tương ứng, đoán đúng mới được uống rượu.”

Korn: “Ơ vậy sao tôi không thể giống với Thẩm Đường chứ?”

“Bởi vì Thẩm Đường chẳng có thông tin kinh doanh gì có giá trị, cô ấy có nói cũng như không.” Tạ Quân Trình lấy lại tờ giấy, cho Thẩm Đường một phút chuẩn bị.

Thẩm Đường không nghĩ ngợi đến một giây, cô nói: “Đôi đũa là Ninh Dần Kỳ, tôm yến mạch là Chủ tịch Triệu, bánh phô mai là anh, hoa Đế vương là Hà Sở Nghiêu.”

Cuối cùng thôn Hải Đường chỉ có thể là Tưởng Thành Duật.

Korn vốn định trong lúc Thẩm Đường nói sẽ len lén ghi lại, ai ngờ cô lại nói nhanh như vậy.

“Đúng không?” Anh ấy mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Tạ Quân Trình.

Tạ Quân Trình gọi nhân viên phục vụ đến rót rượu.

Đáp án không cần nói cũng rõ.

Korn nhìn chai rượu, vấn đề không phải là liệu tối nay anh ấy có thể uống hết rượu không, mà là anh ấy thua mất bao nhiêu thông tin kinh doanh.

Hà Sở Nghiêu ngớ người, nhịn không được ăn một miếng thịt nướng: “Đường Đường, sao cậu đoán ra được vậy?”

“Dùng đầu đoán đó.” Thẩm Đường quay sang hỏi người phục vụ: “Ở đây có ly rượu lớn không?”

Tạ Quân Trình liếc cô: “Sao em không hỏi có thùng không mang đến cho em một cái luôn đi?”

“...” Anh ta bảo phục vụ rót nửa ly rượu cho Thẩm Đường.

Vừa rồi Thẩm Đường đoán biệt danh không phải là đoán mò, tất cả đều có căn cứ hợp lý.

Ánh mắt Tạ Quân Trình hoài nghi, chắc chắn cái cuối là Tưởng Thành Duật.

Người bình thường sẽ không dùng đũa để đặt biệt danh, hơn nữa trước đây Ninh Dần Kỳ từng nói với cô, từ nhỏ anh ta dùng đũa ăn mì sợi rất khó khăn, đến nửa ngày ăn không được một bát mì.

Triệu Trì Ý từng thấy cô làm tôm yến mạch, lần đấy anh ta muốn ăn nhưng cô ngăn lại không cho.

Còn Tạ Quân Trình, anh ta vốn rất thích ăn bánh phô mai.

Hà Sở Nghiêu thì cực kỳ thích hoa Đế vương, hôm ra sân bay đón cô, anh ta đã cầm một bó hoa Đế vương lớn tặng cho cô.

Người chơi thứ hai là Tưởng Thành Duật, Korn thở phào, anh ấy vẫn còn thời gian chuẩn bị.

Ngay cả Tưởng Thành Duật cũng tưởng Tạ Quân Trình đã hết trò.

Thế nhưng hiện thực khó đoán.

Tạ Quân Trình đặt câu hỏi: “Đôi đũa.”

Nếu trước đó đã ngầm thừa nhận quy tắc trò chơi thì bây giờ không có lý do gì mà không tuân theo nó.

Tưởng Thành Duật: “Chủ tịch Ninh.”

Anh không gọi thẳng tên thật.

Tạ Quân Trình nhắc nhở anh: “Phần sau phải trả lời cho nhanh đấy. Triệu Trì Ý.”

Tưởng Thành Duật thở dài: “Tôm yến mạch.”

Tạ Quân Trình nhịn cười: “Ninh Dần Kỳ.”

“Đôi đũa.”

“Tôm yến mạch.”

“Chủ tịch Triệu.”

“Đôi đũa.”

“Tổng giám đốc Ninh.”

Korn âm thầm ghi nhớ, tôm rang ngũ cốc là Triệu, chiếc đũa là Ninh.

Thẩm Đường lấy rượu đi đến boong tàu lần nữa, mấy thứ biệt danh này làm cô không tài nào ngồi thư giải thưởng thức ly rượu được.

Phía sau có tiếng bước chân, Thẩm Đường quay người lại.

Trên tay Tưởng Thành Duật cũng đang cầm nửa ly rượu giống cô, xem ra đã trả lời đúng tất cả. Biệt danh đều liên quan đến hai người nên việc ghi nhớ chúng không làm khó được anh.

Cô cầm nửa ly rượu chưa uống trong tay đưa anh: “Bồi thường cho anh.”

Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Bồi thường cái gì?”

Thẩm Đường: “Tạ Quân Trình quen thói đùa dai, không có ý xấu đâu.”

Tưởng Thành Duật nhận lấy ly rượu từ tay cô, hòa hai ly thành một.

Ly không đặt lại lên bàn, đưa ly đầy cho cô: “Thử một một chút đi.”

Thẩm Đường lắc đầu, dựa vào lan can, phóng tầm mắt từ gần biển nhìn phía ánh đèn thành phố.

Tưởng Thành Duật nhấp ly rượu, dựa vào lan can để thuận tiện nhìn cô: “Sau này em tính ở  Manhattan sao?”

Thẩm Đường vẫn không nói, lắc lắc đầu.

Tiếng sóng biển ở đây rất giống với tiếng sóng ở thôn Hải Đường.

Chỉ là rất giống, nhưng không phải.

Ông nội không còn nữa, cô ngao du khắp nơi, cũng không biết trạm dừng tiếp theo là nơi nào.

“Thẩm Đường, em vẫn chưa buông bỏ được việc báo thù à?”

“Tại sao phải buông bỏ, đó là động lực để tôi còn sống tiếp. Không nói với anh nữa, nói rồi anh cũng không hiểu.”

“Anh không muốn em mệt mỏi như vậy.” Tưởng Thành Duật nhấp nhẹ một ngụm rượu, mượn lời của Tạ Quân Trình nói, nuốt xuống một ngụm rượu như nuốt xuống số tiền của chiếc bánh xe ô tô: “Buông bỏ rồi cũng sẽ có việc khác đáng làm hơn. Sự nuối tiếc trước đây của em, hiện tại có thể bù đắp lại.” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nghiêng của cô: “Em có luôn giữ nỗi nuối tiếc đó không?”

“Có một người.”

Tưởng Thành Duật tự cho rằng đó là Ninh Dần Kỳ, anh đánh giá một cách khách quan: “Về mọi mặt anh ta quả thật không tệ.”

Trầm lặng một lát: “Đường Đường, anh thà rằng để em quay lại bên Ninh Dần Kỳ, còn hơn là nhìn thấy em lún sâu vào vũng lầy của thù hận.”

Thẩm Đường sửng sốt.

Hiển nhiên không ngờ anh có thể nói như vậy.

Cô ngoảnh lại đối diện với anh: “Nỗi nuối tiếc đó không hề ở trong lòng anh.” Cô cười cười, đưa chủ đề câu chuyện về phía anh: “Không biết rốt cuộc trong lòng của Chủ tịch Tưởng có hình dạng gì, liệu có phải là một núi đầy ắp các loại kí hiệu tiền tệ, hay là một chị gái xinh đẹp nào đó không.”

Vờn quanh chóp mũi cô là hương rượu từ chiếc ly trong tay anh.

Tưởng Thành Duật bắt lấy ánh mắt của cô: “Có muốn vào trong xem thử không?”

Anh nói: “Chưa từng có ai vào trong cả.”

Thẩm Đường nhận thấy anh rất nguy hiểm, chỉ một câu nói vô tình thôi cũng đủ để làm cạm bẫy kéo chìm người ta.

Cô tự hỏi ở bên anh ba năm tại sao có thể sâu đậm đến thế, còn chẳng phải là do một câu nói của anh đâm thẳng vào trái tim, làm người ta rung động không thôi.

Trước đây, cô đã chờ mong có thể vào trong xem thử, nhưng bây giờ thì: “Không vào được nữa rồi.”

Tưởng Thành Duật: “Một bước cũng không được sao?”

“Chính xác mà nói, không phải không vào được, mà là không muốn nữa.”

Anh đã ở trong trái tim cô từ lâu, nhưng trước nay cô luôn cố đưa anh ra bên ngoài, đến bây giờ cũng vậy.

“Anh cứ từ từ mà uống, tôi đi tìm Tạ Quân Trình.”

Thẩm Đường xoay người rời khỏi boong tàu.

Tưởng Thành Duật dõi theo bóng lưng cô: “Em không muốn vào thì cứ đứng yên tại chỗ, anh sẽ bế em vào.”

Bất chợt Thẩm Đường dừng chân lại, đúng lúc Tạ Quân Trình gọi cô, cô bước đi nhanh đến.

...

Kết thúc chuyến đi vui vẻ ba ngày hai đêm tại Hawaii, Thẩm Đường và Tạ Quân Trình cùng trở về.

Manhattan và Hawaii là hai kiểu thời tiết khác nhau, vừa xuống máy bay, Thẩm Đường quấn chặt ngay cả người trong áo gió.

“Cậu lái xe đi.” Tạ Quân Trình vòng ra ngồi lên chỗ ghế phụ. Có như vậy, cô mới không lo nghĩ lung tung.

Thẩm Đường thắt dây an toàn, bản nhạc trên xe vẫn là bản nhạc jazz cô hay nghe ở căn hộ.

“Tối qua, Ninh Dần Kỳ thua mấy lần tiên tiếp, mỗi lần đều là không nhớ ra biệt danh của mình.” Tạ Quân Trình chống tay lên cửa kính xe: “Trí nhớ của cậu ta đâu có kém như vậy.”

“Cố ý thua chăng?”

“Ừm.”

Ninh Dần Kỳ đã cho anh ta biết kha khá thông tin kinh doanh hữu ích. Đối với bọn họ, mỗi lần vui vẻ đều không chỉ đơn thuần là để ăn uống nô đùa, mà còn là để chia sẻ thông tin.

Bằng không thì làm sao Tưởng Thành Duật và Ninh Dần Kỳ dù đường xá xa xôi vẫn đến đây.

Thị trường kinh doanh biến động khôn lường, để giảm thiểu thấp nhất rủi ro đầu tư thì tin tức nhất định phải cân xứng.

Tối qua chơi đến quá nửa đêm, sau đó Tưởng Thành Duật cũng thua vài lần.

Trong trò chơi như vậy, không thể chỉ để thắng thua thôi.

Cuối cùng, toàn bộ tin tức họ đều chia sẻ cho nhau, ai thấy có ích cái nào thì lấy đi cái đó.

“Những thứ có giá trị đối với cậu, mình sẽ sàng lọc kỹ lưỡng cho cậu.” Tạ Quân Trình nói với cô.

Điện thoại di động ném qua một bên, thư giãn theo bản nhạc, anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Câu hỏi mà mình hỏi cậu lúc đến Hawaii, mình muốn hỏi lại lần nữa.”

Thẩm Đường nhìn lướt anh ta: “Câu hỏi nào? Lúc ấy cậu hỏi rõ nhiều.”

“Có muốn làm trợ lý cho mình không?”

“Không làm.”

“Lý do.”

“Ân oán của riêng mình, tự mình sẽ giải quyết, không muốn liên lụy đến bất kỳ ai, nếu không mình sẽ thấy bứt rứt không yên.”

Tạ Quân Trình gật nhẹ đầu, nhưng rồi không nhịn được mà mắng cô: “Cậu xem Ninh Dần Kỳ và Tưởng Thành Duật đi, còn cả Triệu Trì Ý nữa, rốt cuộc thích cậu ở điểm nào chứ? Mấy người đó có khác gì con bò đâu?”

Nếu nhất định phải chọn một trong ba người đó: “Mình cảm thấy Ninh Dần Kỳ hợp với cậu hơn. Tên họ Tưởng với họ Triệu, đặc biệt là Tưởng Thành Duật đó, giống mình, đều là kiểu gắn thép lên cột sống, nên không thể hạ thấp mình để lấy lòng phụ nữ đâu.”

Thẩm Đường trách thầm, vẫn còn chút tự hiểu bản thân mình cơ đấy.

Tạ Quân Trình tiếp tục lời vừa nói lúc nãy: “Không làm trợ lý cho mình, vậy cậu định làm gì?”

“Mối quan hệ giữa mình với Tiêu Chân và Trần Nam Kình giờ đã công khai khắp nơi, Tiêu Chân vì lo nghĩ tâm trạng của Trữ Nhạc Lễ đã rút dần vốn đầu tư khỏi giới giải trí và tránh xa cái vòng vây đó.”

“Ừm.” Mối quan tâm hiện giờ của Tạ Quân Trình là: “Rồi sau đó cậu muốn làm cái gì?”

“Dùng vốn liếng và nhân lực của Tiêu Đổng thu mua công ty của Lục Tri Phi, vốn đầu tư từ giới thời trang đổ vào giới giải trí sẽ dễ dàng hơn nhiều, theo đó khiến Trần Nam Kình và Phàn Ngọc không có ngày trở mình được nữa.”

Thẩm Đường đạp chân ga, chiếc xe thể thao lao đi như một tên bắn.

Gió tạt qua rát cả mặt, Tạ Quân Trình kéo mui xe thể thao lên.

“Vốn liếng kinh doanh của Tiêu Đổng, cậu đâu thể tự ý sử dụng thuận lợi như thế được, ông ta nào có thể cam tâm tình nguyện.”

Khi đó, Tiêu Đổng bất đắc dĩ công khai thừa nhận Thẩm Đường, trên mạng náo loạn như thế, chẳng ai ngu ngốc, vừa nhìn là biết ông ta lên tiếng cũng là bị ép buộc để cứu vớt danh dự.

Đủ loại tin đồn nhảm nhí, nhà họ Tiêu đã để cho những người sau lưng xem hết trò cười.

“Không vội, cứ từ từ tích hợp vốn đầu tư của ông ta thôi.” Cô cười: “Đến Hawaii lần này, mình cảm thấy tính ra cũng không tồi, cậu xem mình giành lấy danh hiệu của cháu gái ông ta, chụp ảnh với những mỹ nữ danh tiếng khác, đều là để chắc chắn đứng bên cạnh vị C này.

“...”

Tạ Quân Trình đang tìm cái bịt mắt để đeo lên đi ngủ, lúc này chợt nhớ ra chẳng mấy bữa nữa là sinh nhật cô. Dù cho cô chưa từng đón sinh nhật, thì từ trước đến nay anh ta chưa bao để để cô thiếu những món quà mà cô nên có.

“Năm nay cậu muốn thứ gì?”

“Mình không thiếu thứ gì cả.” Dừng một lát, Thẩm Đường đổi ý: “Giữ lại một mảnh đất trên đảo cho mình đi.”

Tạ Quân Trình đồng ý nói: “Được luôn.”

Anh ta bỏ bịt mắt ra, lấy điện thoại xem lịch.

“Thứ sáu tuần này mình rảnh, mời cậu một bữa cơm.”

Hai người thống nhất thời gian. 

Thứ sáu hôm đó, Tạ Quân Trình đến đón cô sớm một tiếng đồng hồ, đến dưới lầu của căn hộ thì thấy bóng dáng của Trần Nam Kình, đang đứng thẳng ở phía bên kia, nhìn từ sau lưng đúng là đoán không ra tuổi tác.

Anh ta nhìn về phía trước, Thẩm Đường đang đứng đó với vẻ mặt vô cảm.

Nghĩ ngợi vài giây, Tạ Quân Trình quay đầu xe, gửi tin nhắn cho Thẩm Đường: [Tối này tạm thời mình phải tăng ca, chắc không có thời gian đi ăn với cậu được.]

Thẩm Đường: [Mình nhìn thấy xe của cậu rồi.]

Tạ Quân Trình: [Đó không phải là xe của mình đâu.]

Thẩm Đường bực mình, cất điện thoại di động vào trong.

Trần Nam Kình đặc biệt tới đây. Vì mai là sinh nhật của cô.

“Tối nay ba chúc mừng với con.”

“Trước giờ tôi không đón sinh nhật.” Gió lớn, Thẩm Đường dựng thẳng cổ áo khoác ngoài lên.

Đứng ở nơi phố xá xứ người, cô và Trần Nam Kình cũng chỉ là những người bình thường, không ai trên đường để ý đến bọn họ.

Trần Nam Kình nói: “Đợt Tết Âm Lịch, ba đang giải quyết thủ tục ly hôn với Phàn Ngọc, bận quá không kịp đón Tết với con.”

Thẩm Đường không hề quan tâm đến tâm trạng của ông ta dù chỉ một chút, vì ông ta đâu có liên quan gì đến cô.

“Ngài Trần Nam Kình, về sau đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Cô quay mặt, nhìn ra phía đường phố đang tấp nập người qua lại: “Giữa tôi và ông đã không còn quan hệ gì nữa kể từ lúc tôi mười ba tuổi rồi. Tôi trả thù ông và Tiêu Chân không phải là muốn hai người chú ý đến tôi, bù đắp cho tôi, chỉ là tôi thấy gai mắt, muốn phá hoại. Chỉ vậy thôi.”

Thẩm Đường đi vào bên trong.

Trần Nam Kình vẫn đứng trơ người dưới lầu đến tận lúc trời tối đen, đường phố sáng đèn.

Ông ta dọc theo khu phố đi về phía trước, cách không xa là Quảng trường Thời đại. Trước kia, ông ta cũng thích đi dạo nơi đây một mình, đi tìm kiếm cảm hứng sáng tác trong cảnh phồn hoa mà cô đơn.

Giờ đây, phồn hoa vẫn như trước, còn ông ta cô độc với chính mình.

...

Thẩm Đường rót nửa ly rượu vang đỏ, rượu vang đỏ mà Tạ Quân Trình đặt trong tủ rượu gần như bị cô uống sạch, cô cầm lấy ly rượu ngồi lên sân thượng, ngắm nhìn màn hình quảng cáo cỡ lớn của Quảng trường Thời đại.

Không có gì để làm, cô mở xem tài khoản mạng xã hội đã đăng ký lúc ở London.

Từ khi về nước rồi gia nhập vào làng giải trí, cô chưa từng để ý đến Ninh Dần Kỳ.

Nhấp vào tài khoản cá nhân của anh ta, đã có mười một bài đăng trong suốt sáu năm qua.

Vào ngày sinh nhật của cô, anh ta đăng một dòng nhắn rất đúng giờ: [Sinh nhật vui vẻ.]

Vào lúc 0 giờ năm mới, anh ta đăng dòng chữ: [Năm mới vui vẻ.]

Ly rượu trống không, Thẩm Đường lấy lại tinh thần.

Đến 0 giờ, cô tự nói với mình một câu. “Thẩm Đường, sinh nhật vui vẻ.”

Chuông điện thoại di động vang lên, một dãy số lạ, nhưng một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Chúc mừng vào đúng 0 giờ, đây là một ngoại lệ đối với cậu hai của nhà họ Tưởng.

“Tuổi hai mươi sáu gặp nhiều may mắn.”

“Cảm ơn.” Thẩm Đường nghe mà cảm giác không chân thực, cô lại già đi một tuổi rồi.

Tưởng Thành Duật đang ở London, trời còn chưa sáng.

Anh mới tỉnh dậy, cố tình đặt chuông báo thức để gọi điện thoại cho cô.

“Chủ tịch Tưởng, nếu không có chuyện gì, tôi tắt máy nhé.”

“Đợi đã.” Tưởng Thành Duật cầm một chiếc nhẫn trong tay, dùng lực siết chặt tay lại: “Anh muốn tặng em một món quà sinh nhật, Đường Đường, gả cho anh nhé.”

Nửa đêm nửa hôm, không biết có phải do rượu làm tê liệt thần kinh hay không, chính tai cô nghe mà sao đầu óc cô ong ong cảm tưởng như bị ảo giác. Hay là anh vẫn chưa tỉnh ngủ, đang nói mê sảng.

Đây đúng là một giấc mộng đẹp.

“Tưởng Thành Duật, anh...”

“Anh biết em đang muốn nói gì.” Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa: “Gả cho anh nhé, Đường Đường.”

Sáu chữ, còn mê hoặc lòng người hơn cả cảnh đêm của Manhattan ngoài kia.

Có vui không? Cô tự hỏi mình.

Tiếng lòng cô đáp lại, rất vui.

Tạ Quân Trình sai rồi, Tưởng Thành Duật chỉ có nửa tấm thép đóng trên cột sống, thế nên có thể miễn cưỡng hạ thấp người cúi đầu với cô.

Thẩm Đường không biết mình có phải lần đầu tiên được cầu hôn qua điện thoại không, lời cầu hôn cũng chỉ có sáu chữ, lặp lại hai lần và chỉ đảo trật tự các từ.

“Được, nhưng mà Chủ tịch Tưởng, anh đợi một chút.” Cô sải bước đến phòng làm việc: “Gần đây, người theo đuổi em cũng nhiều lắm, để em xem xem anh xếp ở vị trí số bao nhiêu.”

Trong lúc đó, cô dừng lại vài giây, lật mở ngẫu nhiên một tập tài liệu, lầm bầm: “Chủ tịch Tưởng, em tìm thấy rồi, anh là số 250, nhớ kỹ số của mình, khi nào đến lượt em sẽ thông báo cho anh.”

Tưởng Thành Duật mỉm cười, quả nhiên chỉ có cô mới dám tùy hứng giẫm đạp lên lời cầu hôn của anh như thế.

“Vậy em viết số đi, viết xong rồi anh đi lấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi