DƯỚI VƯƠNG TRIỀU CỔ ĐẠI



Khi đắn đo, Vũ Văn Dụ đã lạnh lùng nói: “Ngươi không chọc là được rồi sao? Người bên cạnh Huệ Đỉnh Hầu đã nói rồi, ngươi liên tiếp mấy ngày cố ý lượn lờ ở trước mặt Huệ Đỉnh Hầu, biết hắn ta thích nam nhân, ngươi bèn cố tình cải nam trang đi câu dẫn hắn ta, người rốt cuộc có phải là đầu óc bị hỏng rồi không? Hay là đầu bị cửa kẹp rồi? Huệ Đỉnh Hầu là người như nào? Ngươi vậy mà dám đi trêu chọc hắn ta, cái mạng này của ngươi nếu như không cần, tự mình đi đào một cái hố tự chôn mình là được, đừng gây phiền phức cho bản vương, bản vương hận không thể giết! ”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn mặt mày vô cùng giận dữ, khẽ giọng cắt ngang: “Khi ở Hầu phủ, ta nghe thấy người nói với Huệ Đỉnh Hầu nếu như ta chết ở trong tay hắn ta, ngươi sẽ không tiếc mọi giá giết hắn ta để hắn ta làm đệm lót cho ta, Vương gia, thì ra ngươi yêu ta như vậy.


Đây chắc là cách nhanh nhất có thể khiến hắn im miệng rồi.

Quả nhiên, Vũ Văn Dụ mặt mày giận dữ bỗng nhiên cứng nhắc, khóe miệng giật giật vài cái, giống như hậu di chứng của trúng gió vậy: “Nhảm nhí yêu quỷ à?”
Đang định phân biệt rạch ròi, cái gọi là người trong cuộc mơ hồ người ngoài cuộc sáng suốt, Hoằng Kỳ nhàn nhạt nói: “Vương gia, chuyện thương thế.


Vũ Văn Dụ bỗng chốc hiểu ý, lông mày dựng lên, túm lấy cánh tay của Nguyên Chiêu Lâm trực tiếp ghì xuống, cái tát giơ lên, mắt thấy sắp rơi xuống, Nguyên Chiêu Lâm vội vàng thức thời nói: “Nói, ta nói.


Vũ Văn Dụ buông cô ra: “Hôm nay không quậy với ngươi, ngươi nếu không thành thật, có gậy chờ ngươi.


Xét theo tình cảnh hiện nay, cũng chỉ có thể cúi đầu với thế lực ác.


Cô điều chỉnh tư thế ngồi, khoanh chân ngồi trên giường, khẽ hắng giọng, kiểu lề mề này lại bị Vũ Văn Dụ nhéo tai cô quát một tiếng: “Nói!”
Nguyên Chiêu Lâm uất ức rụt cổ, nhìn vẻ mặt hung ác của hắn: “Nói ngay đây.


“Có nửa câu giả dối thì bản vương giết ngươi trước rồi giải thích sau với phụ hoàng, ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn của bản vương.

” Vũ Văn Dụ nạt.

Nguyên Chiêu Lâm biết hắn chưa chắc đã tồn tại ý nghĩ muốn giết cô, nhưng mất khống chế mà giết người cũng là có.

Sau cũng không dám che giấu, nói: “Ta nghĩ người làm nhiều chuyện ác như Huệ Đỉnh Hầu nếu như không có chứng cứ thì không thể bắt hắn ta nhận tội, trong lòng không cam, sau khi biết sở thích của hắn ta, ta bèn cải trang cố ý đi tiếp cận hắn ta, mới đầu chỉ muốn câu dẫn sự chú ý của hắn ta, đợi khi hắn ta cắn câu thì ta lại giăng bẫy, để Vương gia dẫn người bắt hắn ta tại chỗ, ta thề, ta mới đầu thật sự là nghĩ như vậy, ta là muốn hợp tác với Vương gia.


Cô nhìn Vũ Văn Dụ, mặt mày chân thành.

Mặt mày Vũ Văn Dụ mất kiên nhẫn: “Nói tiếp.

” Hợp tác? Với cái đầu óc của cô cũng xứng sao?
Nguyên Chiêu Lâm mặt mày ủ rũ nói: “Ai có ngờ hắn ta sớm đã chú ý tới ta, điều càng không ngờ là hắn ta dám ở trên phố bắt cóc ta đi, hơn nữa hắn ta biết thân phận của ta, lệnh người mang ta tới trong căn phòng có đầy dụng cụ bức cung, muốn ở đó thực hiện mưu đồ bất chính đối với ta, ta đương nhiên không thuận theo, tiêm vào hắn ta mũi thuốc mê, thuận tiện! ”
Cô lén liếc nhìn hắn, thấy mắt của hắn còn đang phun lửa, thì thào nói: “Thuận tiện lấy một cái chiếc ghế, dùng chân ghế đập vào công cụ thực hiện hành vi xấu xa ức hiếp dân nữ trước kia của hắn ta.


Từ Quá và Hoằng Kỳ nghe vậy đều hít ngược một hơi khí lạnh, hơn nữa Từ Quá vô thức bảo vệ nơi nào đó, trời ạ, cái này phải đau cỡ nào chứ? Vậy Huệ Đỉnh Hầu cũng thật là rắn rỏi, thương tổn nơi đó, còn có thể đi ra nhảy nhót.

Sắc mặt của Vũ Văn Dụ cũng thay đổi, lại mở miệng mắng: “Ngươi có được cơ hội, không lập tức chạy trốn, lại muốn làm người ta bị thương trước, ngươi có phải là ngu ngốc như heo không hả?”
Nguyên Chiêu Lâm nói tiếp: “Ta sau khi làm hắn ta bị thương thì lập tức trốn, ai biết ra ngoài thì bị thị nữ phát hiện, bị ép vào trong sân của chó, có điều nói ra cũng lạ, những con chó đó lại giống như phát điên mà xông về phía thị vệ trong phủ, ngược lại cho ta cơ hội trốn thoát, ta thấy bọn họ loạn thành một mớ thì lập tức từ cửa sau trốn đi, một hơi chạy ra rất xa.


Vũ Văn Dụ nghe mà không thấy khớp, nhướn lông mày lên: “Ngươi thoát ra ngoài rồi?”
“Ừm!”
“Ngươi nếu đã thoát ra ngoài, tại sao lại xuất hiện ở Hầu phủ nữa?” Vũ Văn Dụ kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thần sắc bắt đầu dần dần bình tĩnh lại.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn, nói: “Ta sau khi thoát ra ngoài thì trốn ở trong con ngõ tạm thời không dám đi ra, lại nhìn thấy Vương gia dẫn người đi qua, lúc đó ta tưởng Vương gia là đi làm việc, không dám đi ra gọi ngươi, sau đó ta nghĩ Vương gia hình như là đi về phía phủ Huệ Đỉnh Hầu, do dự hồi lâu, ta bèn lén lút quay lại xem, thấy bên ngoài cửa phủ quả nhiên có người đứng canh, ta từ cửa sau đi vào.



“Không đúng!” Từ Quá trợn mắt nhìn cô: “Thuộc hạ luôn canh ở cửa sau, Vương phi không từng đi vào.


Nguyên Chiêu Lâm có hơi xấu hổ nói: “Ta tưởng người canh chừng là hộ vệ của Hầu phủ, không nhìn kỹ, nằm bò ở mép tường rào một lúc, phát hiện dưới đất có một cái lỗ chó! ”
Mọi người trầm mặc rồi.

Vương phi chui lỗ chó rồi?
Nguyên Chiêu Lâm thật sự không muốn nói ra chuyện này: “Lỗ chó quá nhỏ, ta chắc chắn không chui vào được, bèn trèo lên tường rào từ trên nhảy xuống.


Từ Quá nói: “Lỗ chó đó Vương gia vẫn là có thể chui vào được, thuộc hạ khi đi bố trí canh phòng có nhìn thấy lỗ chó này rồi.


“Không nói chuyện không ai bảo ngươi câm đâu!” Nguyên Chiêu Lâm tức tối lườm hắn một cái.

Từ Quá rất uất ức, hắn nói sự thật mà thôi.

Vũ Văn Dụ nhìn cô như có suy nghĩ: “Cho dù bản vương là tới Hầu phủ, ngươi tại sao muốn quay lại?”
Nguyên Chiêu Lâm rất đàng hoàng nói: “Chắc chắn phải quay lại, Vương gia dẫn người của Kinh Triệu Phủ đi, nếu như tìm không được ta, Huệ Đỉnh Hầu chịu để yên sao? Chỉ sợ sẽ giống như chó điên cắn Vương gia không nhả.


“Ngươi không phải là hận bản vương sao? Bản vương bị chó điên cắn, không phải vừa hợp ý ngươi sao?” Vũ Văn Dụ quan sát cô, trong lòng lại đáng chết không có tức giận.

Nguyên Chiêu Lâm vỗ vai của hắn, hào sảng nói: “Phu thê mà, ngươi chết ở trong tay ta ngược lại không sao, chết ở trong tay của người khác ta không cam lòng.


“Ngươi đi chết đi!” Vũ Văn Dụ không khách khí đưa tay đẩy cô một cái.

Nguyên Chiêu Lâm không đề phòng hắn đột nhiên đẩy, cơ thể ngả ra sau, gáy đập mạnh vào giường, mắt hơi trợn lên, ngất đi.

“Cho ngươi giả bộ!” Vũ Văn Dụ đưa tay vỗ bắp chân của cô.

Không có phản ứng.


Vũ Văn Dụ lúc này, túm tay của cô rồi kéo cô dậy: “Còn giả bộ?”
Nguyên Chiêu Lâm bị kéo dậy lại mềm oặt ngả sang một bên, mắt vẫn mắt nghiền.

Hoằng Kỳ tinh mắt, sửng sốt nói: “Không phải giả bộ, vết thương rách rồi, nhìn, lại chảy máu rồi.


Vũ Văn Dụ vừa nhìn, quả nhiên trên ga của chiếc giường đã nhiễm máu đỏ.

“Còn ngây ra đó làm cái gì? Gọi Ngự y!” Vũ Văn Dụ quát to một tiếng, quỳ ở trên giường ôm Nguyên Chiêu Lâm lên, đưa tay sờ gáy của cô, chảy máu đầy tay.

Từ Quá hoảng hốt chạy ra ngoài.

Ngự y rất bất lực khi lại xử lý vết thương cho Nguyên Chiêu Lâm, không ngừng nói: “Vết thương này ở sau gáy, vốn đã rất nghiêm trọng, bắt buộc phải chăm sóc kỹ lưỡng, sao lại để bị thương rồi? Còn bị thương nữa, Vương phi sẽ trở thành kẻ ngốc.


“Vương phi! tự mình không cẩn thận vấp.

” Từ Quá chột dạ giải thích với Ngự y.

“Vương phi đâu phải là kẻ ngốc, biết sau gáy của mình có vết thương, còn cố ý vấp?” Ngự y thật sự cũng là không chịu nổi nữa, ở trong phủ chăm lo thương thế của Vương gia nhiều ngày, biết Vương gia đối với Vương phi hở một tí là la là mắng, thô bạo vô lễ.

“Ngự y là chỉ trích bản vương sao?” Vũ Văn Dụ lạnh mặt hỏi.

Ngự y liếc nhìn gương mặt lạnh lùng dữ dằn đó của Vũ Văn Dụ, sự anh dũng vừa rồi trong nháy mắt bị quét sạch, xách hòm thuốc nói một câu không dám bèn chuồn đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi