DƯỚI VƯƠNG TRIỀU CỔ ĐẠI

Hoằng Kỳ rùng mình, nếu như vậy, hoàng thượng cùng thái thượng hoàng sẽ rất tức giận.

“Còn việc lấy nhị tiểu thư nhà họ Chử, vương gia người nghĩ sao?” Hoằng Kỳ hỏi.

Hoằng Kỳ phân tích nói: “Nhìn từ toàn cục, quả thực có lợi cho vương gia, tuy là nhà họ Chử đã gả đại tiểu thư cho Tề Vương, nhưng mà Chử Thủ Phụ không hoàn toàn thể hiện sẽ ủng hộ Tề Vương, bởi vì thái hậu, Chử Thủ Phụ vẫn luôn có chút lo lắng, thêm vào đó thái thượng hoàng luôn tán thưởng vương gia người, như vậy nhà họ Chử phải hành xử cẩn thận rồi. Đây là cục diện bây giờ, nhưng một khi vương gia lấy nhị tiểu thư nhà họ Chử, nhà họ Chử ít nhiều gì cũng sẽ lo cho vương gia người, nếu như Tề Vương không còn tác dụng gì, Chử Thủ Phụ sẽ đặt toàn bộ lực lượng lên người.”

Vũ Văn Dụ lạnh nhạt nói: “Xem ra, ngươi cũng đồng ý với lời của mẫu phi.”

“Sao lời ngươi nói lại mâu thuẫn trước sau vậy?” Vũ Văn Dụ chau mày.

“Bổn vương cần nhà họ Chử bảo vệ?” Vũ Văn Dụ lạnh lùng nói.

“Vương gia, có một số việc, người không thể làm được, nhưng nhà họ Chử có thể.” Hoằng Kỳ nói rõ: “Như lần trước ra tay với Kỷ Vương, nếu như nhà họ Chử đứng bên phía của người, còn không thể cho Kỷ Vương chút giáo huấn sao? Kỷ Vương bây giờ thật sự quá ngạo mạn rồi.”

Vũ Văn Dụ lạnh nhạt nói: “Ý của ngươi, bổn vương đã hiểu.”

“Không cần!” Vũ Văn Dụ nói.

Hoằng Kỳ biết điều, không nói nữa.

Hoằng Kỳ do dự một hồi đáp: “Ti chức đồng ý.”



Vũ Văn Dụ im lặng.

Lần này cô đi, không dẫn theo Kỳ ma ma cũng không dẫn theo Hỷ ma ma, mà chỉ dẫn Lục Nguyệt về.

Xe ngựa đến phủ Tĩnh Hầu, người gác cổng dẫn vào trong.

Theo quy tắc, bà ta phải gọi một tiếng vương phi, còn phải hành lễ, nhưng một tiếng Lâm Nhi, đã phân ra vai vế trước.

Nguyên Chiêu Lâm cũng không phải ngốc, nghe ra được, lại nhìn những người trong nhà, sau khi nhị lão phu nhân đứng dậy, họ mới đứng dậy, vẻ mặt không phải quan tâm lắm, uể oải gọi một tiếng tỷ tỷ hoặc là muội muội, mà không phải là vương phi.

Vừa nhìn một cái đã nhận ra, đứng ở bên cạnh nhị lão phu nhân là con dâu cả Loan Thị của bà ta, mặc đầm lụa thiêu hoa màu xanh, hàng mày nhàn nhạt, mắt đan phượng, sống mũi lõm, khóe mi có chút nếp nhăn, nhưng không lộ rõ, có thể thấy chăm sóc rất tốt.

Bên cạnh là người vợ Thôi Thị của đại ca nguyên chủ Nguyên Luân Văn, mặc đầm hoa lông vũ màu vàng bằng lụa, trên tay đeo một cái vòng phỉ thúy, trang sức trên đầu đều rất quý giá, nàng ta xuất thân danh giá, tính cách khá ngạo mạn, bây giờ nhìn Nguyên Chiêu Lâm, ánh mắt có vài phần kiêu căng.

Ngoài ra, là hai con gái thứ của nhị phòng, ngoan ngoãn đứng một bên, cúi đầu xuống, bởi vì là con thứ, trang điểm cũng không đẹp đẽ.

Trong phủ còn có rất nhiều nữ quyến, không đi ra, có thể thấy là do nhị lão phu nhân thấy ít người quá, kêu hai cháu ngoại thứ đi ra cho đủ người.

Nguyên Chiêu Lâm hỏi: “Trong phủ báo đến, nói rằng bệnh tình của tổ mẫu trở nặng, bây giờ sao rồi?”

Nguyên Chiêu Lâm biết tâm ý của bà ta, không dẫn theo ai đến, đương nhiên cũng không cần nể mặt vương phủ, cũng lười tiếp đãi cô, trực tiếp đẩy cô đi đến thư phòng.

Nguyên Chiêu Lâm chau mày, muốn gặp cô, trực tiếp đi vương phủ tìm cô là được, sao lại phải nói dối tổ mẫu bệnh rồi?



Cô không phải ra dáng gì, sáng sớm nay chạy về đây, bữa sáng vẫn chưa ăn, đói đến mức chân tay có chút bủn rủn.

Nhị lão phu nhân nhìn cô một cái, nói: “Vậy cháu đến thư phòng trước, ta sẽ cho người chuẩn bị chút cháo kê cho cháu.”

Nhị lão phu nhân nhìn cô một lát, quay người ra lệnh: “Người đâu, đưa cháo kê lên.”

Con dâu cả Loan Thị của nhị lão phu nhân ngồi xuống, bĩu môi: “Đúng là oai phong mà, về phủ thì phải ăn cháo kê, ở vương phủ không được ăn món gì ngon sao?”

Loan Thị là con gái của huyện lệnh, đối với Hầu phủ mà nói, là gia đình nhỏ bé, vào lúc phụ thân của Loan Thị còn chưa làm quan, Loan Thị từ nhỏ đã theo mẫu thân bán hàng thêu thùa ở ngoài để giúp đỡ gia đình, đã lăn lộn quen ở nơi chợ búa, dáng vẻ của tiểu thương vẫn còn, lấy lòng kẻ có thế lực, nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm ra dáng, nhịn không được châm biếm vài câu.

Nguyên Chiêu Lâm không nhìn lên, nói: “Ý của bá mẫu là vương phủ nghèo tới nỗi không thể ăn được cháo kê đúng không?”

“Vậy chính là nói vương phi ta thất bại, lăn lộn ở trong vương phủ đến cả không ăn được miếng cơm no, phải về nhà ngoại xin miếng cháo ăn.”

Ánh mắt của Nguyên Chiêu Lâm sắc bén, nhìn chằm chằm Loan Thị.

Nhị lão phu nhân cười gượng nói: “Được rồi, hai người các ngươi sao lại nói móc nhau vậy? Điểm tâm sao còn chưa đến? Nhanh kêu người đi xem thử, phải rồi, hôm nay Trương ma ma không phải có làm bánh quế hoa sao? Lấy một chút ra cho vương phi đi.”

Đúng là kẻ nịnh hót, nếu như không nói gì, thì chỉ ăn cháo kê thôi.

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi