ĐƯỜNG CHUYÊN

Lão Viên cứ vòng vo hỏi chuyện quá khứ của Vân Diệp, hơn nữa lão già này cứ như phượng hoàng, không phải đất phúc không đậu, cực lỳ lo lắng khi thân ở đất hiểm.

Nếu như mình từ trong nước chui ra vậy cứ đào tiếp là được, công tác tiến hành sáu ngày, đã đạo tới gần mạch nước.

Vân Diệp vẫn lệnh gia tướng tiếp tục đào, Viên Thủ Thành lại như kiến bò chảo nóng, lão già cả đêm qua không ngủ, hết quan sát sao lại xem đất, còn lấy năm đồng tiền ra nghịch, tới trưa thì lão già không ngồi yên được nữa, kéo tay Vân Diệp nói:

- Chúng ta phải đi thôi, máu lão phu cứ cuộn lên, cảm giác như đại nạn sắp đổ xuống, hôm qua tinh tượng u ám, lam khí bốc cao, mạch đất bất ổn, đây là sát cục, tiểu tử, ngươi phải tin lão phu.

Vân Diệp gật đầu, y không tin có tử kiếp gì, nguy hiểm duy nhất là bốn gia tướng đang đào cát phía dưới, lão già đã nói thế thì tin một lần vậy, đang định bảo gia tướng leo lên thì nghe thấy Lưu Tiến Bảo ở dưới hố nói lớn:

- Hầu gia, đào được một thứ.

Vân Diệp vừa ghé tới bên hố nhìn xuống, thì uỳnh một cái, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Nếu ngươi không ngừng đảo đất, sẽ đào được thứ gì?

Những người khác xung quanh hô kêu thảm liên hồi, Vô Thiệt nhảy lên lưng một con ngựa, ném dây thừng ra, quấn lấy Lưu Tiến Bảo rồi giật ra ngoài, Lưu Tiến Bảo lăn mấy vòng, mặt toàn máu tươi.

- Đi mau, đất sụp rồi.

Vân Diệp ném Na Nhật Mộ lên ngựa, vỗ mông ngựa một cái, con ngựa kia lao đi, chuyện này Vân Diệp đã gặp rồi, đó là năm xưa ở Thập Vạn Đại Sơn, không ngờ nơi này cũng xảy ra.

Mọi người dốc sức chạy ra xa, không chỉ họ, dã thú trên thảo nguyên cũng chạy trối chết, đàn ngựa được mã vương gọi, chạy vào trong núi, chỉ có một con ngựa chạy về hướng ngược lại.

Vượng Tài chạy xuyên qua rừng bụi gai theo Vân Diệp tới cửa núi, chạy liền một lèo tới cửa núi Vân Diệp mới ghìm cương, quay đầu lại nhìn, kinh hãi không thôi.

Một cột nước màu vàng vọt thẳng lên trời, trông vô cùng quỷ dị, chưa tới một tuần hương, dưới cột nước đã biến đành một cái hố đen nho nhỏ, đất đai bên cạnh vẫn không ngừng sụp đổ, bất kể bao nhiêu đất cũng không lấp đành cái hố đen đó, giữa hố đen chính là cột nước.

- Hầu gia, cái hố đó còn nuốt bao nhiêu đất đai nữa? Liệu có dừng lại không?

Lưu Tiến Đảo tim đập chân run, chẳng qua đào một cái hố sao lại làm trời sụp đất lở như vậy?

Nghĩ tới đó ánh mắt nhìn Vân Diệp càng thêm kính sợ.

- Đương nhiên sẽ dừng, nơi đó hẳn có khe nứt lớn, chúng ta giải phóng động năng cuối cùng của nó, cho nên đất sụp. Đợi đất trống bị lấp kín thì sụt đất sẽ dừng, hầu gia ta năm xưa từng thấy ở Nam Chiếu, chả có gì to tát, sau này ở đây sẽ xuất hiện một cái hồ, không tệ.

Vân Thủ Thành nhìn chằm chằm Vân Diệp:

- Lão phu nằm mơ cũng muốn tới Côn Lôn, bái tế Tây Vương mẫu, nhưng dứt khoát không đi cùng ngươi, ở cạnh ngươi, khả năng gặp họa sẽ cao hơn. Nói thế này đi, ngươi là người trời sinh đã may mắn, ở bên cạnh ngươi bị sét đánh cũng chỉ đánh ta không đánh ngươi, lỗ vốn to.

- Giờ hiểu lão phu nói tử địa là sao chưa? Tiểu tử ngươi luôn bài xích lời lão phu, tuy không hiểu vì sao ngươi lại như thế, sư phụ ngươi dù là bán tiên thì sao, không thể cái gì cũng biết, lão phu so với ân sư ngươi thì chỉ như đom đóm, chẳng lẽ vì thế mà ngươi phủ định ánh đom đóm không phải là ánh sáng.

- Giờ đất sụt rồi, giữa ban ngày ban mặt, đó là trời cao cảnh cáo, tiểu tử, đằng đi thăm dò chuyện vượt ngoài năng lực của ngươi nữa, nhớ kỹ.

Người khác nghe mà kinh hãi, chỉ Vô Thiệt là không nói gì, cùng Vân Diệp ngắm nhìn hố đen ngày càng lớn, kỳ cảnh này cả đời khó thấy một lần.

Vân Diệp thấy nuối tiếc vô cùng, nếu có núi lửa phun ra mới là kỳ cảnh nhân gian, buổi tối nghỉ chân ở cửa núi, Vân Diệp ngủ ngon lành trong tiếng động trời long đất lở, kết quả này rất tốt, đôi khi không có kết quả là đáp án có thể chấp nhận.

Trời còn tờ mờ sáng Vân Diệp đã tỉnh, phát hiện những người khác đều thức suốt đem.

Tiếng đất lở đã biến mất, chỉ có cột nước trắng xóa vẫn phun ra mãi.

Vô Thiệt nói với Vân Diệp:

- Thứ này ngươi giải thích ra sao, lão phu cả đêm không ngủ, cứ nghĩ đây chính là Bạch Ngọc Kinh, ngươi còn nói mình không liên quan tới Bạch Ngọc Kinh sao, thứ này do Lưu Tiến Bảo đào ra từ trong hố.

Vân Diệp kinh ngạc nhìn thấy một tấm ngọc bài trong trong tay Vô Thiệt, nửa bình Nhị Oa Đầu là của mình, nhưng thứ này thì không phải, kiếp trước mình làm gì có cơ hội tiếp xúc với loại văn vật quý giá như thế?

Ba tấm ngọc bài khác đều ở trong quân, cầm về xem, rốt cuộc có bí mật gì.

Mặt trời đã xuất hiện, hố lớn hoàn toàn lộ ra, không nhìn thấy đáy, cạnh mắt suối có một ngọn núi nhỏ, không hề bị ảnh hưởng gì, sơn cốc trước kia thì đã biến mất, Viên Thủ Thành lấy la bàn ra xem phong thủy, cười khổ nói với Vân Diệp:

- Hiện giờ phong thủy biến thành cực tốt rồi, nhất là miệng suối phun kia càng tuyệt vời. Tiểu tử, ngươi có định chôn lão phu nhân của ngươi ở đây không, nếu không thì ta định chết rồi sẽ chôn ở đây, để con cháu đời đời không lo cơm áo nữa.

- Nhường tiên sinh, nãi nãi của tiểu tử qua đời sẽ chôn trong mộ tổ, đoàn tụ với người nhà, chẳng thể lẻ loi ở đây. Có điều đám ngựa ngoài kia không được đụng vào, nếu không đừng trách ta trở mặt.

Viên Thủ Thành điên thật rồi, tóm cổ áo Vân Diệp rống lên:

- Tiểu vương bát, phong thủy nơi này trái có thanh long phải có bạch hổ, sau có phượng hoàng, nước sâu không thấy đáy nối thẳng tới long mạch. Tiểu vương bát đản ngươi dám nói không hiểu thuật phong thủy hả, ngươi là kẻ âm hiểm nhất, chỗ không tốt duy nhất ở đây chính là đàn ngựa hoang kia, ngươi không cho ai đụng tới, nói trắng ra là không muốn cho lão phu an nghỉ ở đây, muốn thiên quan vạn mã tới chinh phạt lão phu phải không?

Vô Thiệt cười lớn:

- Nếu có tác dụng thì lão phu muốn chôn ở đây, lão phu là võ nhân, thích nhất là chinh phạt, thế là càng tốt, chết rồi không sợ cô đơn.

Viên Thủ Thành khinh bỉ nhìn Vô Thiệt:

- Ngươi sắp thành cương thi rồi, lại là âm nhân, khi chết không kiếm chỗ hướng về ánh mặt trời chôn để kiếm ít dương khí, chẳng lẽ kiếp sau vẫn muốn làm hoạn quan?

Vô Thiệt mặt thoáng hiện vẻ đau đớn, ông ta không dám đốp chát lại Viên Thủ Thành, nhưng Vân Diệp chẳng ngại, chỉ ngọn núi đỏ:

- Nơi đó có mỏ đồng lớn, đợi Lão Viên chôn xuống đất, chúng ta liền khai thác mỏ đồng, so với vận mệnh quốc gia mà nói, cơm áo của con cháu Lão Viên chẳng là gì.

Vô Thiệt bật cười, quay trở lại tảng đá ngồi, nhắm mắt tiếp nhận Na Nhật Mộ và Tiểu Miêu ân cần bóp vai, không thèm nhìn Viên Thủ Thành nữa.

Viên Thủ Thành vừa rồi gấp quá lỡ lời, nhưng cái mộ cực tốt này lại không muốn mất, hoàn hoãn nói với Vân Diệp:

- Ta tìm cho đàn ngựa bãi cỏ tốt nhất, đưa bọn chúng đi, chỉ cần ngươi không khai thác đồng ở đây thì cái gì cũng có thể thương lượng.

- Miễn, nơi này là quê của Vượng Tài, dù là mộ tốt cũng là của Vượng Tài, thiên hạ lớn như vậy, mộ tốt thiếu gì, chúng ta còn đi Tây Côn Lôn mà, tới khi đó chôn ông ở đất thần tiên không tốt hơn à? Cần gì tranh với con ngựa.

Vân Diệp kéo Vượng Tài tới:

- Đây là nhà nó, cũng là nơi nó chết, cho ông biết, không ai có thể cướp được với Vân Diệp ta.

Viên Thiên Cương nhìn Vượng Tài ngốc nghếch liếm tay Vân Diệp, thở dài một tiếng rồi không nói nữa, quất ngựa trở về doanh trại.

__________________

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi