ĐƯỜNG CHUYÊN

Một đám chim bồ câu chân đeo ống trúc nhỏ đang nỗ lực bay bay giữa núi non trùng điệp, vượt qua núi Ba sông Thục vốn đã là một công việc gian khổ, huống hồ không trung vùng đất này toàn đám diều hâu chim cắt đói meo, bọn chúng bay còn cao hơn, nhanh hơn, móng sắc hơn, mỏ cũng mạnh hơn, là bá chủ không trung, chỉ cần là thứ bay lên không đều là thức ăn nộp miễn phí cho bọn chúng.

Chim bồ câu sao may mắn thoát được cơ chứ? Nhưng đám bá chủ kia khi ăn không để ý trên món ăn buộc cái gì, chỉ thấy vướng víu, mổ ngay cái ống trúc ra, ném xuống sơn cốc.

Chim bồ câu vì muốn về nhà, nỗ lực vỗ cánh bay về cái thành phố có rất nhiều động vật hai chân đi lại kia, khi bọn chúng nhìn thấy tường thành thì chỉ còn lại hai ba con, hai con bay vào thành, còn một con bay thẳng về Vân gia.

Lão Tiền mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng chỉ huy đám phó dịch thu hồi lương thực chuyển từ trong kho ra phơi, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám như mặt ông ta chửi bới mấy tiếng.

Một con bò câu màu lam lảo đảo từ trên không rơi xuống, rơi ngay vào đống lương thực, bất chấp tất cả bắt đầu mổ ăn. Mắt Lão Tiền sáng lên, cởi ống trúc từ trên chân nó xuống, rút ra một cuộn vải trắng xem, tay run run, con chim bồ câu rơi lại đống lương thực, đám phó dịch đang định nhặt nó ra, cái thứ này luôn vừa ăn vừa ỉa, sẽ làm bẩn lương thực, Lão Tiền lại rống lên:

- Để cho nó ăn, để cho nó ăn, thích ăn bao nhiêu cứ ăn, đem nước sạch cho nó.

Nói xong khóc lớn chạy về nội viện.

- Hầu gia có tin rồi, hầu gia có tin rồi, tạ ơn ông trời, có tin rồi.

Trong nội viện Tân Nguyệt đang chỉ tay vào mặt Na Mộ Nhật, giáo huấn nàng không được chỉ biết ăn thịt, còn phải ăn nhiều rau xanh, chợt nghe Lão Tiền hò hét trong sân, vừa nghe rõ ông ta hô cái gì, chân mềm ra ngã xuống đất.

Trượng phu không nói với nhà một lời đã đi bốn tháng trời, bảo là đi phụng dưỡng trưởng bối, thế nhưng Tân Nguyệt không bao giờ tin câu này, nam nhân của mình sao mình lại không hiểu, cho dù muốn đi phụng dưỡng trưởng bối thì nhất định đưa trưởng bối về nhà, để trong nhà thấy, an bài mọi chuyện thỏa đáng xong mới có khả năng đi đâu mới đi được, tuyệt đối không có chuyện vứt bỏ cả nhà lớn bé ở đó đi một mình.

Trừ phi gặp phải nguy hiểm, nguy hiểm cực lớn trượng phu mới làm như thế, Tân Nguyệt không biết nhiều lắm về những chuyện trượng phu làm ngoài kia, nàng chỉ biết những chuyện vui vẻ, còn chuyện khó khăn nguy hiểm thì trượng phu không bao giờ kể. Tân Nguyệt không dám hỏi, dù nàng có làm mình làm mẩy cũng không dám hỏi chuyện Vân Diệp không muốn nói.

Thời gian qua Tân Nguyệt giao con cho hai nhũ nương chăm sóc, bản thân cắn chặt răn đem mọi đau thương đè chặt dưới đáy lòng, quản lý Vân phủ, cho dù trượng phu không về nữa, nàng cũng quản lý cái nhà này thật tốt, giao cho nhi tử trưởng thành, sau đó có thể đi gặp phu quân của mình rồi.

Na Mộ Nhật ném cái bát đầy rau xanh lên bàn, ôm cái bụng hơi nhô lên chạy ra ngoài cửa, Vân Diệp còn chưa biết tin mình có thai, chuyện này làm nàng rất tủi thân, nay có tin rồi, tất nhiên là gấp.

Nhận lấy mảnh vải trong tay Lão Tiền, nhìn nửa ngày trời mới nhớ ra mình không biết chữ, giao mảnh vải lại cho Tân Nguyệt, mở to mắt đợi Tân Nguyệt đọc cho mình.

Tân Nguyệt khôi phục lại bản sắc cáo mệnh phu nhân, ung dung nhận lấy mảnh vải, chỉ thấy bên trên viết: "Nam Chiếu loạn, Đậu Yến Sơn phản, giao chiến gấp, Vân hầu hiện, ngồi bè trúc, trốn vào Đại Giang."

Chỉ chớp mắt Tân Nguyệt liền hiểu ra đầu đuôi sự việc, phu quân rơi vào tay Đậu Yến Sơn, hiện đang cưỡi bè trốn tới Đại Giang. 

 

Vừa nghĩ tới nơi đó chiến tranh loạn lạc, Vân Diệp gian nan tìm đường sống, từng giọt nước mắt lớn nhỏ xuống, lòng như đao cắt. Na Mộ Nhật cấp thiết giật ống tay áo nàng, muốn biết trượng phu rốt cuộc ở đâu.

Lau nước mắt, Tân Nguyệt nói:

- Phu quân ở Nam Chiếu, đang làm việc, đợi xong việc sẽ về, bảo muội ngoan ngoãn nghe lời, ăn hết bát rau xanh kia.

Lời của Vân Diệp chưa bao giờ Na Mộ Nhật không nghe, nam nhân trên thảo nguyên rời nhà nửa năm một năm là rất bình thường, chỉ cần bình an là tốt, chăm sóc cơ thể cho tốt, khi đó sinh một nhi tử béo múp cho ca ca xem, ca ca nhất định sẽ rất thích. Nghĩ tới đó nàng cao hứng cầm bát rau lên.

Tân Nguyệt liếc Lão Tiền một cái, Lão Tiền hiểu ý gật đầu, khom người lui ra.

Tân Nguyệt nắm chặt mảnh vải, gian nan đi tới Phật đường, từ khi trượng phu mất tích, lão nãi nãi suốt ngày quỳ trong Phật đường, bộ kinh văn cầu phúc không niệm một trăm lần không dừng.

Vừa mới tới cửa Phật đường đã nghe thấy giọng lão nãi nãi truyền ra:

- Có tin của Diệp Nhi chưa?

- Có rồi ạ, phu quân đang ở Nam Chiếu.

- Nói hết một lần đi, nãi nãi tang phu, tang tử, còn đau thương nào chưa nếm qua, tin tức nào không chịu nổi, nói hết đi, không được che giấu.

- Nãi nãi, phu quân rơi vào tay Đậu Yến Sơn, nhân lúc Nam Chiếu đại loạn bỏ chạy, ngồi bè trúc trốn tới Đại Giang, hiện giờ không có tin tức khác.

Tân Nguyệt đưa mảnh vải cho lão nãi nãi, lão nãi nãi nhận lấy liếc qua một cái, phật châu trong tay run run rồi mau chóng vững vàng lại, nói với Tân Nguyệt:

- Diệp Nhi không có nhà, cháu là cột trụ, Na Mộ Nhật có thai, đừng để nó lo lắng, có chuyện gì cháu chống đỡ là được.

Nói xong nhắm mắt lại, tiếp tục tụng kinh.

Lý Nhị cũng đang xem mảnh vải tương tự, rất lâu sau mới đặt lên bàn, không nói một lời, Lý Thừa Càn ở bên rất muốn hỏi, lại không dám lắm mồm, cứ nhấp nha nhấp nhổm.

- Vững vàng, con là thái tử, để tình cảm hiện ra mặt là không được, Vân Diệp còn sống thoát khỏi tay Đậu Yến Sơn, tên tiểu tử đó làm được tới mức này, dù phụ hoàng con cũng phải nói không tệ, không ngờ hắn có thể khơi lên sóng lớn ở Nam Chiếu, mười tám trại và Đậu Yến Sơn liều sống chết với nhau, thế lực cân bằng, đang rơi vào giằng co. Chỉ là Vân Diệp một thân một mình trốn vào Đại Giang, không rõ sống chết, tên tiểu tử đó không biết nhẫn nại sao, đợi Đậu Yến Sơn đánh bại thổ dân, đại quân của hắn sẽ chia năm sẻ bảy, khi ấy y có thể bình an trở về rồi.

Lý Nhị gõ bàn, thong thả nói:

- Bệ hạ, Đậu Yến Sơn giữ Vân Diệp tới giờ không giết nhất định có biến cố, nếu như Vân Diệp phát hiện chúng ta tham gia vào mà vẫn dứt khoát lựa chọn bỏ trốn, chỉ có thể nói tình hình lúc đó hết sức căng thẳng, không có phép y ở lại.

Trường Tôn thị từ sau mà đi ra, trên tay cũng có một mảnh vải, chỉ là trên đó viết chi chít chữ, chứ không qua loa vài câu như của Vân gia.

- Hoàng hậu nói có lý, Vân Diệp giữ được mạng cho tới bây giờ đã là kỳ tích rồi, nếu trẫm ở vào tình cảnh Đậu Yến Sơn, gặp một cái là không nói lời nào, chặt đầu ngay mới là đúng.

Trường Tôn thị che miệng cười khúc khích:

- Chưa chắc đâu, có ai không biết Vân Diệp là người hiếm có, trước khi giết phải tính toán, nếu Vân Diệp nhiều tuổi hơn, gặp được bệ hạ lúc đánh thiên hạ, cho dù bệ hạ và y có thâm thù đại hận, bắt được y cũng sẽ suy nghĩ xem có cơ hội thu phục hay không, bệ hạ nhìn bách quan của mình đi, có mấy người theo bệ hạ đánh dẹp thiên hạ từ khi ở Tấn Dương, còn chẳng phải đánh tới đâu thu phục tới đó, Đậu Yến Sơn đang học bệ hạ đó.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi