ĐƯỜNG CHUYÊN

Ngủ trong đống chăn lông, Vân Diệp đầm đìa mồ hôi, mi mắt không ngừng run run, tay chân co lại trong lòng như đứa trẻ sơ sinh, khóe mắt liên tục có nước mắt trào ra, chẳng bao lâu làm gối ướt cả mảng.

Trong mơ y chạy không ngừng trên thảo nguyên, đằng sau là lửa lớn, khắp nơi là cỏ dại, không có chỗ để nấp, biết rõ mình chỉ cần nhảy vào dòng sông trước mắt là thoát, ai ngờ bất kể chạy bao lâu cũng không tới, vì dòng sông kia cũng đang chạy, giống như trăng trên trời, ngươi đi nó cũng đi, lại giống như mây trắng, ngươi dừng nó cũng dừng.

Dã hỏa trên thảo nguyên, cho dù là con sói chạy nhanh nhất cũng khó tránh khỏi sức cùng lực kiệt gục ngã trên mặt đất thành cái xác cháy xém, người chẳng thể so với sói, bất kể thế nào cũng không chạy thoát được dã hỏa.

Vân Diệp đã thấy người bị chết cháy, cũng thấy dã hỏa, mấy đứa bé nghịch ngợm đốt một đống cỏ trên hoang nguyên, đứa thông minh chạy ngược chiều gió, chỉ có một đứa bé ngốc bị lửa đuổi đít, đợi tới khi người lớn tìm thấy nó thì nó đã chết trong một khe đá hẹp, không một ai biết làm sao nó có thể chui vào trong khe đá hẹp như thế, đứa bé bằng cỡ nó bất kế thế nào cũng không chui vào được.

Khi những người lớn tách đá lấy nó ra, không ai dám nhìn chỉ có cha nó lấy vải trắng bọc nó lại, đặt một đêm mà lớp vải trắng dày bị mỡ làm ướt đẫm, lúc này người lớn mới biết đứa bé này bị nướng chín rồi...

Vân Diệp không muốn bị nướng chín, cho nên dốc sức chạy, y có thể cảm thụ được sức nóng của ngọn lửa sau lưng, cuối cùng cùng tới bên sông, nhìn nước xanh ngắt, lao người xuống.

Không có nước, đón y là lòng sông nứt nẻ...

Vân Diệp dậy rất sớm, y uống rất nhiều nước, ăn một hũ cháo, cuối cùng ăn hai quả lê đã thâm đen mới dễ chịu hơn một chút, ngọn lửa trong lòng tạm thời bị dập tắt.

Uyên Cái Tô Văn bị giam trong lồng gỗ cười khùng khục với y, nữ nhân chết tiệt kia cũng tỏ vẻ hả hê, chỉ là ả hình như không quan tâm tới chuyện đó, chỉ quỳ bên cạnh Uyên Cái Tô Văn, lấy một tấm vải ướt lau mặt cho hắn. Uyên Cái Tô Văn tóc tai bù xù lúc này lại thêm đôi mắt đỏ rực, trong như con quỷ.

- Hôm qua ngươi gặp ác mộng hả? Ta luôn theo dõi ngươi, bộ dạng của ngươi hay lắm, giống đứa bé bú sữa, còn khóc nữa. Ha ha ha, ngươi bị ác quỷ bám lấy rồi, ngươi có biết lần đầu ta giết người cũng thế không, cả đêm bị quỷ truy đuổi, có điều tới khi ta giết mười người thì không còn gặp ác mộng nữa. Lần này ngươi giết người nhiều hơn ta nhiều, cho nên báo ứng cũng gấp trăm nghìn lần, thong thả mà chịu đi, Vân Diệp, giết người không dễ chịu đâu.

- Ta biết, cho nên ta mới không giết ngươi, chỉ nhốt ngươi trong lồng, còn đích thân gian ngươi, không làm nhục ngươi chứ?

- Vân Diệp, ta là tứ phẩm đại tướng của Cao Ly, ngươi không thể nhốt ta trong lồng xỉ nhục ta.

- Quan chức của ngươi không lớn bằng ta, ta là tòng tam phẩm, còn là quốc hầu dữ quốc đồng hưu, lợi hại hơn ngươi nhiều, ngậm cái miệng của ngươi lại, buổi tối không ngủ nhìn trộm người khác làm gì, đấy là việc làm của quan viên à? Còn lắm mồm sẽ treo ngược ngươi lên, xem ngươi có mạnh miệng được không?

Thấy Vân Diệp nổi giận, nữ nhân kia vội ôm đầu Uyên Cái Tô Văn vào lòng, nhìn Vân Diệp van nài, không muốn Uyên Cái Tô Văn bị hành hạ nữa.

- Đã vùi đầu vào ngực người ta rồi, còn nói các ngươi không có tư tình, Lão Cái, ngay cả điều này mà cũng không dám nhận, còn nói tứ phẩm đại tướng cái gì, nữ nhân mà lão tử thích, dù là công chúa thì ta cũng ra tay không chút do dự, bộ dạng của ngươi, uổng cho nữ nhân xinh đẹp nhường này.

Nữ nhân kia tựa hồ hiểu được, vội vàng co mình ra sau lưng Uyên Cái Tô Văn, đầu cúi xuống không dám nhìn Vân Diệp, lo bị người ta nhìn trúng, Uyên Cái Tô Văn vừa định mở miệng, bị Vân Diệp chặn họng:

- Câm miệng, biết ngươi muốn nói cái gì, ta là quý tộc, không làm cái chuyện mất mặt, chuyện đó phải đôi bên tình nguyện mới thú vị, đòi sống đòi chết còn ra cái gì, đoán chừng người Cao Ly các ngươi cũng thích thế.

Uyên Cái Tô Văn cười phá lên, ôm lấy nữ nhân kia hôn lên mặt ả một cái, sau đó kệ ả thẹn thùng không biết giấu mặt vào đâu, ưỡn lưng nói:

- Đúng là như thế, ở Cao Ly, người trẻ tuổi hai mươi lăm tuổi đã có địa vị như ta gần như không có, hiện giờ gặp một kẻ gần tương đương, nên nảy ý so kè, Vân Diệp, dám đánh cược với ta không?

Vân Diệp xưa nay luôn hứng thú với chuyện cá cược, nhất là ở cái thời đại chỉ cần đánh cược thì dù có mất mạng cũng phải tuân thủ quy tắc này làm y càng thích, nghe Uyên Cái Tô Văn muốn đánh cược liền dựng tai lên, nghe xem hắn nói thế nào.

- Ta phụ trách xây dựng trường thành ở Liêu Đông, nay đã xây được ba trăm dặm, tuy không thể so với trường thành ở Trung Nguyên, nhưng cũng có thể coi là phòng tuyến hàng đầu, chúng ta lấy đất chất làm thành, mảnh gỗ làm binh, đá làm tướng, mô phỏng một trận, xem xem ngươi có thể đột phá được phòng thủ của ta không, nếu được, Uyên Cái Tô Văn ta thề hủy kinh quan, cung kính đưa thi hài về Đại Đường, thế nào?

Vân Diệp cười hỏi lại:

- Nếu ta không đột phá được thì sao?

- Vậy ngươi không cần quản tới ta, chỉ cần đưa nữ nhân này về thành Đại Vương là được.

Uyên Cái Tô Văn nói rất dứt khoát, làm người ta có thiện cảm:

Vân Diệp còn chưa trả lời thì nữ nhân kia đã líu lo nói cả một đống lời với hắn, Uyên Cái Tô Văn biến sắc, tát ả đánh bốp một cái, rất mạnh, khóe miệng nữ nhân kia có máu luôn, làm Vân Diệp giật mình, tên khốn này đúng là dám làm.

Nữ nhân kia bị tát tới sững sờ, ngây ra một lúc, khuôn mặt bị tát tới đỏ au không ngờ lại mỉm cười, nắm lấy bàn tay Uyên Cái Tô Văn áp lên mặt, có vẻ rất hạnh phúc, Uyên Cái Tô Văn vuốt ve mái tóc dài của ả, thở dài một tiếng, không để ý tới Vân Diệp ở ngay bên cạnh nữa.

Cảnh này làm Vân Diệp khó chịu, y phát hiện ra mình đóng vai phản diện, trước mặt ái tình, cái tên xấu xa bỉ ổi như mình, nhất định trong lòng họ không đáng một xu.

Gãi cằm, lắc đầu định bỏ đi, nhưng nghe giọng nữ nhân kia truyền tới:

- Tướng quân, ta biết ngài không hề có ý thả bọn ta đi, nhất là bọn ta đã biết bí mật của ngài, ta chỉ mong tướng quân giết bọn ta rồi, chôn ta và Tô Văn cùng nhau, ta xin tạ ơn tướng quân.

Mỉm cười giao dặn hậu sự, dường như trước mặt không phải là kẻ địch của Cao Ly, mà là cố hữu lâu năm, lòng Vân Diệp đột nhiên trào dâng sự ghen tỵ, nổi giận đùng đùng nói:

- Ta sẽ không giết ngươi, có giết chỉ giết tên kia.

Nói xong câu này đã thấy không ổn, thấy Uyên Cái Tô Văn cười nhạt, vội cúi đầu xuống, xem cái bóng của mình có mọc tai lừa hay không?

- Vân huynh chưa nếm thử tình cảm đồng sinh cộng tử này phải không?

Khốn kiếp, Vân Diệp nghe ra trong giọng nói của Uyên Cái Tô Văn có sự thương hại.

- Đại trượng phu tay năm đại quyền, say kề gối mỹ nhân, hai thứ này đều không thể thiếu, với địa vị của hai ta hiện nay, nắm đại quyền thì dễ dàng đạt được, cái khó là say kề gối mỹ nhân, mỹ nhân dễ kiếm, nhưng tri kỷ khó cầu, nên thiên mở đầu của ( thi kinh) là: quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiên triết quả nhiên thông đạt, biết được khao khát cả đời của chúng ta, tiếc là không có rượu, nếu không cạn một chén lớn.

Vân Diệp bật cười, lấy hồ lô rượu ở hông, tu một ngùm, phần còn lại ném vào xe tù, đi thẳng ra bở biển, chẳng bao lâu, nơi đó có giọng ca ngọt ngào truyền tới.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi