ĐƯỜNG MỘC VẪN THẾ

10

Việc hẹn hò với Trì Dã khiến nội tâm tôi thật sự bất an.

Cho nên lúc ban đầu khi bạn cùng phòng hỏi tôi rằng anh là ai, tôi không dám nói thật, chỉ đành bảo với các bạn rằng đó là anh trai tôi.

Anh quá nổi tiếng.

Người như anh, dường như sinh ra đã là tâm điểm của mọi thứ.

Chúng tôi không chung lớp, cũng chẳng học cùng một khoa.

Nhưng cái tên Trì Dã này, chẳng mất bao lâu đã không có ai là không biết.

Hệt như những ngày học cấp ba, anh vĩnh viễn làm theo ý mình, mặt mày sắc bén mạnh mẽ, cứ như mặt trăng tỏa sáng giữa sông sao rộng lớn, bên cạnh khi nào cũng có rất nhiều người vây quanh.

Anh được hoan nghênh hơn thời cấp ba rất nhiều.

Bởi vì mấy người bạn lớn lên từ nhỏ với anh dù không học ở trường này nhưng cũng chẳng cách xa là bao.

Bọn họ thường xuyên tới tìm anh, trong đó có cả Ngô Đình Đình.

Cô gái đó có vóc người cao gầy như người mẫu, bọn họ đều gọi cô ta là quả ớt nhỏ.

Trì Dã nói rằng tính cách cô ta thẳng thắn, giống y chang mấy thằng con trai, tùy tiện cẩu thả.

Vào lần đầu tiên nhìn thấy tôi, rõ ràng cô ta đã sửng sốt một hồi nhưng trên mặt lại mau chóng được thay bằng nụ cười xán lạn: "Anh, thì ra anh thích kiểu thế này."

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta.

Có lẽ cô ta không nhớ rõ, kỳ nghỉ hè năm đó tôi làm thêm ở trung tâm trò chơi, người tới kéo tay Trì Dã nói là muốn đổi thêm xu trò chơi chính là cô ta.

Giữa con gái với nhau luôn có một sự nhạy cảm trời sinh đối với tất cả mọi cảm xúc không thân thiện.

Tôi biết, cô ta không thích tôi.

Nhưng Trì Dã không biết, anh tức giận vỗ đầu cô ta ---

"Cái gì mà kiểu thế, sau này phải gọi là chị dâu!"

Sau khi dần dần tiếp xúc nhiều hơn với thế giới của Trì Dã, tôi mới ý thức được cái gì gọi là ngày đêm khác biệt, cái gì gọi là vốn đã chẳng hợp nhau.

Chiếc đồng hồ mặt đen trên tay anh, giá cả đắt đến độ khiến tôi choáng váng.

Giày thể thao phiên bản giới hạn, bất kể là khó mua đến thế nào thì anh cũng luôn có thể mua được tới tay.

Đến sinh nhật của Ngô Đình Đình, cô ta làm nũng đòi anh mua túi xách, anh miệng thì nói "Ông đây thiếu mày", nhưng vẫn đồng ý tặng cho cô ta chiếc túi mẫu mới nhất mà cô ta thích.

Anh cũng từng tặng tôi một chiếc đồng hồ Chanel, mạnh mẽ đeo lên cổ tay cho tôi.

Anh dẫn tôi tới trung tâm thương mại mua quần áo, mua giày dép, mua tất cả những thứ mà anh muốn mua cho tôi.

Tôi không chịu lấy, anh liền hơi tức giận.

Sau đó tôi cũng tức giận, quay đầu đi luôn.

Anh lập tức đuổi theo sau, xuống nước dỗ dành: "Không mua thì không mua nữa, em giận dỗi làm gì, đi thôi, anh trai dẫn em đi ăn cơm."

Cái gã Trì Dã này, cả người đều là dáng vẻ lưu manh.

Anh cũng không hề che lấp sự tùy tiện và cả d*c vọng của mình.

Lúc mới nhập học, tôi nói dối với bạn cùng phòng rằng anh là anh trai của tôi. Lần đầu tiên anh chờ tôi dưới lầu ký túc xá, Mỹ Trân ở cùng ký túc xá với tôi đứng ở cửa sổ gọi với vào phòng: "Hứa Đường, anh trai cậu tới tìm cậu kìa!"

Lời này không khéo đã bị anh nghe thấy.

Sau đó anh liền kéo tôi tới chỗ không người, bàn tay to đỡ lấy đầu tôi, cúi người vội hôn xuống.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn môi.

Anh quá hung hăng, hôn đến nỗi tôi không thở nổi, bật khóc ngay tại chỗ.

Tiếp đó anh mới lưu luyến bịn rịn mà buông ra, ôm lấy eo của tôi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, giọng nói khàn khàn chưa đã thèm: "Hứa Đường, em đừng có lầm, anh là loại anh trai sẽ hôn môi với em đấy."

Tôi lập tức khóc tiếp: "Anh giở trò lưu manh."

Anh chợt sửng sốt, sau đó liền bật cười, cười đến vô cùng sung sướng, tâm trạng có vẻ rất tốt. Anh tựa trán vào trán tôi, sống mũi cao cao kia chạm vào chóp mũi tôi: "Anh trai bảo đảm, cả đời này chỉ giở trò lưu manh với một mình em thôi."

Cái từ cả đời này, nghe tới cứ như mơ giữa ban ngày vậy.

Nhưng tôi biết, thời khắc đó chắc chắn anh đang rất nghiêm túc.

Anh vô cùng để bụng việc tôi che dấu thân phận bạn trai của anh, hận không thể để tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ của chúng tôi là gì.

Hết thảy những gì liên quan đến tôi, bất luận là chút gió thổi cỏ lay nào cũng luôn có thể truyền tới tai anh đầu tiên.

Lúc đầu trong lớp có một bạn nam tính tình khá tốt, không có việc gì cũng thích tìm tôi tán gẫu vài câu. Nhưng sau này cậu ta nhìn thấy tôi thì lại cúi đầu không nói lời nào, hoặc là trực tiếp quay đầu bước đi.

Tôi nghe được lời đồn đãi nói rằng Trì Dã đã đi tìm cậu ta, lúc ấy tôi đột nhiên vô cùng tức giận, chạy tới tranh luận với Trì Dã, giận đến độ hai mắt đỏ ngầu.

Anh khẽ nâng mắt, cười nửa miệng nhìn tôi: "Hứa Đường, yêu đương với anh trai là không được phép chân trong chân ngoài."

"Anh nói nhăng nói cuội gì đó?! Em với người ta chỉ là bạn học bình thường thôi." Mặt tôi đỏ bừng lên.

"Thôi đi, em tưởng tất cả mọi người đều là đầu gỗ như em à, cậu ta có ý nghĩ gì hay không anh rõ ràng nhất."

"Cái đồ thần kinh như anh quả thực không thể nói lý!"

Tôi tức giận đến nỗi xoay người rời đi, anh lại giữ chặt tôi, cười đến khinh mạn: "Nếu em không tin thì chúng ta đi tìm cậu ta nói rõ ràng."

"Trì Dã! Anh là người điên à? Anh có bị bệnh không vậy!"

"Đúng vậy, yêu em yêu tới nỗi nổi điên rồi, nhớ em nhớ tới nỗi có bệnh đây. Em là của mình anh, anh trai không có mấy đóa đào hoa nát đó thì em cũng không được có."

Trì Dã là một người có h@m muốn chiếm hữu rất mạnh, điểm này trong quá trình chúng tôi ở bên nhau mới dần dần sáng tỏ.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh dành cho tôi, bởi vì nó thường xuyên khiến tôi cảm thấy không thể thở nổi.

Về sau anh lại bắt đầu dỗ dành tôi dọn ra ngoài ở, chuyển tới sống cùng với anh.

Tôi không chịu, bởi vậy còn trốn tránh anh một dạo.

Mặc dù tôi biết đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ở trước mặt anh, tôi giống hệt như con thỏ trắng thuần lương, con thỏ này đã bị anh khống chế trong lòng bàn tay từ lâu rồi.

Anh dụ dỗ, dỗ dành tôi hết lần này tới lần khác.

Vào năm thứ hai chúng tôi yêu đương, có lần anh dẫn tôi đi xem biểu diễn kịch và hứa sẽ đưa tôi về trước khi ký túc xá đóng cửa, kết quả là khi xem xong thì trời đã rất khuya rồi.

Tôi vừa ra khỏi cửa thì trái tim đã lạnh một nửa.

Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, dáng người cao lớn, mặt mày sắc bén nay lại nhuộm đẫm ý cười, khóe môi mỏng ôm lấy chút nghịch ngợm, sau lưng là con đường lập lòe ánh đèn đêm.

Sau đó anh vươn tay ra với tôi, nụ cười trương dương, giọng nói nghe rất xấu xa: "Đi thôi, về nhà với anh trai."

Anh có một chung cư ở ngoài trường, là do gia đình mua cho anh từ trước.

Sau khi anh hứa hẹn thề thốt sẽ đảm bảo quy củ, tôi thấp thỏm không yên đặt chân vào nơi đó.

Cũng không phải là lần đầu tiên tới, nhưng những lần trước đều tới vào ban ngày, chỉ ngồi một lúc đã rời đi.

Trì Dã lòng mang ý xấu, rõ ràng đã nói sẽ đảm bảo quy củ, vậy mà vừa bước chân vào nhà anh đã hiển lộ nguyên hình.

Tôi đẩy anh ra, có chút tức giận: "Anh nói không giữ lời, em sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu."

Anh khẽ cười bên tai tôi, vừa nhẹ nhàng vừa trêu chọc: "Bé ngoan, anh là đàn ông, hơn nữa còn là một gã đàn ông xấu xa."

"Nhưng anh đảm bảo, anh chỉ hư với mình em thôi, được không?"

Anh tới gần vành tai tôi, ngay lúc cả người tôi tê dại run rẩy thì lại tiếp tục thấp giọng nói: "Anh không lừa em đâu, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn nhé. Nếu Trì Dã đổi ý, thì đời này c.hết không yên lành."

Anh nói những lời làm người ta kinh hãi, làm những chuyện khiến lòng người kinh sợ, chân tay tôi luống cuống hết cả lên, hoảng hốt đến nỗi không biết làm thế nào cho phải.

Trì Dã cứ chốc lát lại gọi tôi là "Đầu Gỗ", rồi lát sau lại gọi tôi là "Bé ngoan", giọng anh dụ dỗ từng bước, nhưng tai anh đã đỏ thấu hồi lâu.

Ngoài cửa sổ hẳn là đang mưa, tôi mơ hồ nghe tiếng mưa rơi tí tách, cảm nhận được gió trời mát lạnh.

Trời đất bao la, dường như chỉ còn lại hai chúng tôi mà thôi.

Anh nói: "Đầu Gỗ ngoan, em đừng sợ, hai chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."

"Anh đảm bảo."

Đôi tay đang nắm chặt của tôi bị anh giơ lên đ ỉnh đầu, bên tai đều là tiếng ồn ào cứ hết lần này đến lần khác vang vọng trong tâm trí tôi.

Không biết tôi đã từng nghe ai đó nói rằng, bản chất của tình yêu chính là những cơn đau đớn khôn nguôi, liều thuốc giải duy nhất chính là anh ấy yêu bạn cũng đủ nhiều.

Giây phút này tôi chợt ra vẻ mà nghĩ đến một câu ---

Bên ngoài gió mưa không ngớt, khắp trời đều là ngày hôm nay.

Có người yêu tôi, vậy tôi đáng giá được yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi