DƯƠNG THẦN

- Tạ ơn rồi lại tạ ơn! Đừng thế nữa đi!

Thấy tiểu cô nương lại quỳ bái, Hồng Dịch vội vàng kéo nhẹ nàng một cái.

Lúc này từ trong cái cửa hàng có chút tối tăm đó đi ra hai người, một là lão đầu nọ và người thứ hai chính là tráng hán trông như thiết tháp kia. Hai người nhìn thấy Hồng Dịch, miệng gọi ‘Ân chủ’ rồi lại muốn quỳ bái.

- Ăn cơm xong chưa? Ta tới ngồi một lúc có lời muốn nói.

Hồng Dịch đánh giá cửa hàng này thấy nó mặc dù không được rộng cho lắm nhưng cũng rất sạch sẽ, hàng tạp hóa bên trong cũng được bày biện gọn gàng ngăn nắp.

- Công việc một ngày cũng khá bề bộn nên chúng ta còn chưa kịp ăn cơm mà vừa mới chỉ nấu xong thôi. Thiết Trụ, thắp đèn lên. Tiểu Mục pha trà cho Ân chủ.

Lão hán vội vàng trả lời, rồi mời Hồng Dịch vào gian nhà phía sau cửa hàng.

Gian nhà này ở ngay sát đường, phía trước là cửa hàng phía sau là ba căn phòng và một cái sân. Ở giữa sân là một cái giếng nước. Bên cạnh giếng có nồi, có bếp và có cả thớt thái, bên trên có mấy món rau được xắt chỉnh tề còn có nửa khối thịt lợn và một nồi cơm đã ôi.

Đây là chuẩn mực của một nhà bình dân gồm có phòng ở cùng phòng ăn trong Ngọc kinh thành.

Một nhà ba miệng ăn này ba ngày trước vẫn còn bán nghệ trên đường, phải chịu cảnh ăn gió nằm sương, ngủ ngoài miếu Thành Hoàng. Nhưng hiện tại họ đã có cuộc sống ổn định. Tất cả những cái đó công lao đương nhiên đều thuộc về Hồng Dịch.

Trong căn phòng được thắp đèn, Hồng Dịch ngồi ở chính giữa uống trà, lão hán cùng thiết tháp đại hán đều ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, còn tiểu cô nương kia thì lại bận bịu trong sân để chuẩn bị cơm tối.

- Ân chủ hôm nay đỗ cử nhân. Người sắp tới chắc sẽ lên như diều gặp gió.

Sau khi thấy Hồng Dịch ngồi xuống, thiết tháp đại hán vội vàng nói. Hắn cũng không phải chỉ là một tên mãng phu tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản nên đã nhìn ra được thân phận của Hồng Dịch.

- Thiết Trụ, ngươi nói cái gì. Ân chủ vốn là công tử của Hầu gia, là một quý nhân. Sao lại còn nói cái gì mà lên như diều gặp gió.

Lão hán gõ gõ đầu cái tẩu lớn bằng thiết của hắn lên mặt đất. Đại hán ngay tức khắc không nói gì nữa.

- Mấy ngày nay lo lắng chờ công bố kết quả thi cử nên không có thời gian hỏi lai lịch của các ngươi. Ta thấy các ngươi thân thủ bất phàm nhưng sao lại trầm luân tới mức phải đi bán nghệ thế này?

Hồng Dịch hôm nay tới đây đương nhiên là để hỏi cho rõ ràng lai lịch của ba người này. Hắn cũng không quan tâm ba người có nói dối không. Hắn cũng đã có chút kinh nghiệm lại giỏi suy đoán nên việc nói dối hay không nói dối hắn chỉ nghe một chút là biết được.

- Ân chủ muốn hỏi lai lịch của chúng ta sao?

Ánh mắt lão hán thoáng chốc trở nên sắc bén:

- Không biết ân chủ muốn nghe lời nói thật hay là nghe lời nói dối đây?

- Nói thật hay nói dối, ngươi thích nói thế nào cũng được. Dù sao đó chỉ là một cách nói mà thôi. Nhưng công phu các ngươi luyện hẳn là của Đại Thiện Tự. Về điểm này các ngươi không thể gạt được ta.

Hồng Dịch ngẩng đầu thoáng nhìn lão hán này.

- Hảo nhãn lực!

Đôi mắt lão hán lúc này thoáng đánh giá qua Hồng Dịch:

- Nghe đồn Đại Kiền triều ta có hai đại Võ Thánh. Người thứ nhất chính là Võ Ôn Hầu, cũng chính là lệnh tôn của ân chủ. Và người thứ hai là Thần Uy Vương gia. Ân chủ được truyền thừa của Võ Ôn Hầu gia quả nhiên là có khả năng nhìn ra được lai lịch một thân công phu của tiểu lão nhi.

- Công phu của ngươi ta nhìn không ra nhưng võ công của Thiết Trụ ta có thể nhìn ra được. Có phải là “Viên Ma Hỗn Thần bổng” không? Song ta thấy lạ rằng công phu của Tiểu Mục dường như là “Điệp Vũ quyền pháp” của Huyền Thiên Quán, thánh địa võ học của Vân Mông quốc. Đại Thiện Tự, Huyền Thiên Quán, hai nơi một đông một nam cách nhau cả vạn dặm nhưng Võ học làm thế nào lại ở cùng một chỗ được?

Hồng Dịch hỏi ngay nghi hoặc trong lòng mình.

- Ân chủ ngay cả “Điệp Vũ quyền pháp” của Tiểu Mục cũng nhìn ra được sao?

Lão hán kinh ngạc lắc đầu lia lịa:

- Ta nhìn ân chủ người mặc dù có võ công nhưng cũng chỉ vừa mới luyện tới mức cân nhục sung mãn mà thôi nhưng không thể tưởng tượng được nhãn lực của người lại cao minh như vậy.

Hồng Dịch cười cười nhưng không đáp mà chờ lão hán nói ra lai lịch của bản thân.

- Chúng ta là người Trầm gia câu ở Trung Châu. Ta gọi là Trầm Thiên Dương. Đây là con ta, Trầm Thiết Trụ. Tiểu Mục là chúng ta trên đường cứu được. Nàng họ Vũ Văn. Trấm gia câu chúng ta trước kia đều mướn ruộng của Đại Thiện Tự nên địa tô không có quan trọng. Nhưng sau khi Đại Thiện Tự bị tiêu diệt, ruộng mặc dù được trả lại cho chúng ta nhưng tiền thuế mỗi năm càng ngày càng nặng. Hơn nữa mấy năm trước lại chịu nạn lũ lụt nên tiền thuế không thể đóng nổi. Lập tức quan phủ bọn chúng liền thu hồi ruộng. Chúng ta do quá căm phẫn đã làm thương mấy tên nha dịch rồi chạy trốn tới tận đây. Quyền pháp của chúng ta cũng là của Đại Thiện Tự truyền ra ngoài. Trầm gia câu chúng ta đời đời làm ruộng, luyện quyền. Mặc dù bản lĩnh không thể nói là cao thâm chung cũng có năng lực bảo vệ mình nên việc hành tẩu trên giang hồ cũng không sợ cường đạo.

Lão hán nói rất nhẹ nhàng rồi đưa tẩu thuốc của mình tới rít một hơi, lắc lắc đầu

- Các ngươi là người Trầm gia câu sao? Mấy năm trước Trấm gia câu bị lũ lụt. Ta nghe nói Thái Tử gia đã điều động không ít tiền bạc và lương thực tới giúp đỡ nạn dân. Nhưng mà hình như dư đảng của Đại Thiện Tự đã tự tập điêu dân gây rối kết quả là gây ra việc dân chúng nổi dậy sau phải phái quân đội tới trấn áp. Bởi rằng đã kịp thời trấn áp loạn dân nên Thái Tử gia còn được Hoàng Thượng khen ngợi làm việc mạnh mẽ, quyết đoán và nhanh chóng nữa.

Hồng Dịch nghe xong lại tin Trầm Thiên Dương hơn. Chỉ có điều Trấm Thiên Dương này nếu đã đả thương nha dịch rồi chạy trốn thì chính là một người mang tội. Thu xếp việc này cũng không phải là dễ.

- Cái gì? Căn bản không hề có chuyện điều động lương thực tới cứu tế nạn dân. Tất cả đều bị bọn quan viên các tỉnh Trung Châu tham ô. Chúng ta tới nói lý thì bị gọi là dân chúng làm loạn. Về sau tướng quân gì gì đó mang quân tới thôn biến dân đen chúng ta thành cường đạo, dùng máu để nhuộm cái mũ ô sa của hắn. Chúng ta sau khi chạy trốn thì bọn chúng đem những người ở lại trong thôn giết sạch. Nam nữ già trẻ đều bị chúng dùng trúc đóng lên trên mặt đất.

Trầm Thiết Trụ nghe Hồng Dịch nói vậy rốt cuộc cũng không nhịn nổi liền đạp thật mạnh một cái xuống mặt đất khiến cả căn nhà tựa hồ bị lung lay một chút.

- Có chuyên này sao?

Hồng Dịch nghe xong thì cực kì kinh hãi. Chuyện này không phải là đùa vì nó còn liên quan đến cả Thái Tử đương triều và cũng có khả năng liên lụy tới cả Hồng phủ! Vì rằng Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ chính là người ủng hộ Thái Tử. Hồng Hi cũng vào năm đó hộ giá Thái Tử mà giết ra giết vào.

- Việc này không được nói ra. Công lý luôn ở trong lòng người. Sẽ có một ngày việc này sẽ lộ rõ chân tướng nhưng không phải là bây giờ.

Hồng Dịch vội vã nói. Chuyên này không kể tới một cử nhân nhỏ bé như hắn mà cho dù có là trọng thần triều đình thì cũng không thể đảm đương nổi. Riêng chuyên này cũng đủ để bị chém đầu mấy ngàn lần rồi.

- Tiểu lão nhi biết rõ đau lợi đâu hại.

Lão hán lại rít một hơi thuốc thật sâu nữa. Làn khói thuốc khiến khuôn mặt lão trở nên mờ ảo.

- Tiểu Mục họ Vũ Văn, là họ kép sao? Đó là một họ lớn ở Vân Mông quốc. Và cũng chỉ có người Hồ ở Vân Mông kia mới có họ kép như Vũ Văn, Mộ Dung, Âu Dương. Chẳng lẽ Tiểu Mục là người Vân Mông ư?

Hồng Dịch nhìn tiểu cô nương đang bận rộn với xảo rau trong sân.

- Tiểu Mục là người Vân Mông quốc. Chúng ta khi trên đường đi ngẫu nhiên trông thấy nàng được một võ sĩ Vân Mông mang trên lưng đang bị người ta đuổi giết. Vì vậy chúng ta liền ra tay cứu nàng nhưng mà người võ sĩ kia do bị thương quá nặng nên đã chết. Bất quá mấy năm nay may nhờ có nàng và ta cũng đối đãi với nàng như cháu gái ruột thịt của ta vậy.

Lão hán lại chép miệng phun ra một đám khói thuốc.

- Đáng tiếc là ta đã không cho nàng được sống một cuộc sống tốt.

- Với thân phận của các ngươi sợ rằng không thể ở Ngọc kinh được rồi. Chuyện này thật sự là có can hệ quá lớn.

Hồng Dịch nói.

- Điều này tiểu lão nhi cũng biết

Trấm Thiên Dương nói:

- Kì thật chúng ta lưu lạc trên giang hồ mấy năm. Cuộc sống lúc đó thật sự không có tư vị gì cả. Ân chủ nay đã có thân phận cử nhân nên có thể che chở cho chúng ta. Nếu như được vào nhà người làm kẻ hầu thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ yên ổn. Chỉ sợ rằng chuyện của chúng ta còn có nhiều dây dưa sẽ gây ra nhiều phiền toái cho Ân chủ về sau.

- Chuyên này thật cũng đủ phiền toái rồi.

Hồng Dịch cười khổ.

Vốn Hồng Dịch thấy ba người này võ công không tồi lại có cốt khí nên khi bản thân mình có ra ngoài mà không có ai trông nhà thì ba người này chính là những nhân tuyển tốt nhất. Nhưng mà hiện tại hắn lại đang chần chừ.

Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, hai cha con này là từ Trầm gia câu mà ra. Một khi điều này mà bị lộ ra ngoài thì sẽ có liên quan tới chuyện dân biến của Trấm gia câu. Chuyện này ngay tức khắc sẽ là một đại họa!

Mà vị trí Thái Tử kia có rất nhiều vị Hoàng Tử có dã tâm đang nhìn vào chằm chằm. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì nhất định sẽ làm chấn động cả triều đình và dân chúng.

Hơn nữa lai lịch của Tiểu Mục kia cũng rất không bình thường. Bị người Vân Mông quốc đuổi giết tới tận Đại Kiền thì khẳng định đó cũng không phải là một người bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi