DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Giọng nói mang theo vài phần chần chờ, nhưng vẫn có thể nghe ra được trong tiếng nói của nàng rõ ràng có một tia vui mừng.

Tần Lập vẻ mặt không hề có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại cười khổ. Xem ra, Hoa Phong cùng Hoa Phượng Hoàng quả nhiên là cùng một người, lại không ngờ tới che giấu được mình hơn ba trăm năm mươi năm!

Nhưng vào lúc này, Tần Lập tự nhiên không thể đi truy cứu vì sao Hoa Phượng Hoàng lừa dối mình, có lẽ cũng là có khổ bất đắc dĩ, Tần Lập truyền âm sang nàng:

- Cô nhận lầm người phải không?

- Nhận lầm người ư?

Hoa Phượng Hoàng khẽ cúi đầu, để người ta không nhìn thấy vẻ mặt của nàng chợt lóe lên một tia giảo hoạt liền biến mất:

- Dù là hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra huynh. Người ứng vận, vương giả duy ngã Độc Tôn Giới Thượng Giới Hạ, Tần huynh, làm sao huynh lại chạy tới Vực Nội? Lẽ nào, xưng hùng Giới Thượng Giới Hạ còn chưa đủ còn chuẩn bị nhất thống toàn bộ Đại Giới?

Khóe miệng Tần Lập khẽ co giật, nâng ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trả lời:

- Ta không rõ cô đang nói gì, cô gái xinh đẹp, lẽ nào cô thích ta à?

Hoa Phượng Hoàng không nhịn được khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt phấn nổi lên một tia ửng đỏ. Nếu như nói vừa rồi nàng có chút chân chờ, như vậy hiện giờ đã có thể hoàn toàn xác định, người này nhất định là Tần Lập!

E rằng chỉ có Tần Lập mới ở ngay trước mặt nàng còn có thần thái tùy tiện như vậy? Ngẫm lại những ngày ở chung cùng Tần Lập, tuy rằng rất ngắn ngủi, nhưng là một đoạn thời gian mà nàng vui vẻ nhất.

Nàng hóa thân làm Hoa Phong, giả trang nam tử, đi lịch lãm nơi Thần Vực. Nghe nói danh tiếng Tần Lập, cảm thấy muốn nổi danh kỳ thật không khó. Tần Lập hắn chỉ là một tên lừa đời lấy tiếng, vì vậy điên cuồng muốn khiêu chiến hắn.

Người là như thế, lúc này Hoa Phượng Hoàng nhìn thế nào cũng là một nữ tử ôn nhu hiền thục, ai sẽ nghĩ tới ở sâu bên trong nàng, cũng có một mặt nhảy nhót nổi loạn?

Hoa Phượng Hoàng lại không ngờ tới, trong lúc vô ý nàng lộ ra một tia quyến rũ, lại dọa hỏng những thị nữ bên cạnh cùng bọn người Thất sư huynh chú ý mật thiết đến nàng.

Hoa Phượng Hoàng ở Lang Gia Thần Giáo có địa vị cực cao, tuy rằng tính tình ôn hòa, không bày ra dáng ở tít trên cao, nhưng thường ngày cũng không hề lộ ra thần thái tiểu nữ nhi như thế.

Trong các thị nữ, có một người bề ngoài khoảng mười tám mười chín tuổi, nhìn thấy Hoa Phượng Hoàng sắc mặt ửng đỏ, không nhịn được khẽ cau mày, nhìn theo hướng Hoa Phượng Hoàng, thấy được một thanh niên tiên phong đạo cốt đang nhìn về phía bọn họm lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, nói:

- Lưu manh! Nhìn bậy gì đó?

Thái độ thị nữ này làm cho Hoa Phượng Hoàng có chút không vui, chẳng qua lại không nói gì thêm, bởi vì rất nhiều người đều biết trong các thị nữ bên cạnh Hoa Phượng Hoàng, có một người là muội muội thứ xuất của Hà Đan Đằng!

Tuy rằng là thứ xuất, nhưng rất được sủng ái, địa vị trong nhà rất cao, bị an bài làm thị nữ bên cạnh Hoa Phượng Hoàng, tự nhiên cũng có phần giám thị.

Thấy chị dâu tương lai của mình có động tác mắt đi mày lại với một thanh niên anh tuấn tiêu sái, thậm chí xấu hổ đỏ mặt, tự nhiên không thích.

Hoa Phượng Hoàng trong lòng rùng mình, biết mình không kiềm chế được lộ ra chút sở hở, lập tức truyền âm cho Tần Lập:

- Giờ Tý tối nay, ở một hồ nhỏ ngoài thành Nam ba mươi dặm, chúng ta gặp ở nơi đó!" (giờ Tý: 23h - lh)

Tần Lập truyền âm trở về một tiếng, mỉm cười nhìn thị nữ trừng mắt nhìn mình, cũng không nói nhiều, cúi đầu ăn uống.

- Tính ngươ thức thời!

Thị nữ này hừ lạnh một tiếng.

Tuy rằng từ thân phận nàng là một thị nữ, nhưng nàng chưa bao giờ coi mình trở thành thị nữ, người khác cũng không dám coi nàng là thị nữ, nói chơi cái gì chứ, phụ thân nàng là Phó giáo chủ Lang Gia Thần Giáo địa vị gần với Giáo chủ Hoa Anh Hùng, dù nàng là một nữ nhi thứ xuất, cũng không có ai dám đi trêu chọc nàng.

Các thị nữ khác bên người Hoa Phượng Hoàng đều cụp mi ngồi yên, không nói một lời. Hiển nhiên, cũng đã quen với vị nữ nhi Phó giáo chủ ngang ngược này rồi.

Tần Lập ăn xong, đứng dậy trực tiếp rời đi, lúc ngang qua người thị nữ này, khẽ nói một câu:

- Cô nương, ta thấy cô ấn đường tối đen, trong vòng ba ngày tất xảy ra chuyện không may. Mấy ngày gần đây nhất định phải thành thành thật thật ở yên trong phòng, không nên đi ra!

Tần Lập thần sắc nghiêm nghị, lại thêm khí chất tiên phong đạo cốt, lúc nói bộ đáng rất trịnh trọng, làm cho người ta không khỏi tin tưởng hắn.

Thị nữ này chợt ngây người, lúc định truy hỏi, đã thấy Tần Lập ra khỏi cửa, nhẹ nhàng lướt đi. Lúc phản ứng lại, nhìn bộ dạng đang nén cười của các thị nữ khác, lạnh lùng nói:

- Cười cái gì mà cười? Có vui vẻ như vậy không? Ta xui xẻo các ngươi vui vẻ lắm phải không?

- Không có, không có.

Mấy thị nữ khác liều mạng lắc đầu, nhưng ý cười trong mắt kia lại không sao che giấu được.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hoa Phượng Hoàng có chút bất đắc dĩ, cố gắng nén ý cười, nhìn Hà Đan Đan có chút thẹn quá thành giận, trong lòng cười thầm: Đây mới chân chính là Tần Lập, có chút lười biếng, có chút ranh mãnh, ngoại trừ mình ra, sợ rằng cả Vực Nội cũng sẽ không có người tin được, người thanh niên này lại chính là nhân vật có thể sánh vai cùng các Giáo chủ siêu cấp đại môn phái!

Hà Đan Đan mắt trợn ngược, trong lòng lại nổi khùng, hay cho một cái tên không biết thức thời, dám đùa giởn bản cô nương. Người chờ đó cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi, nếu không, không làm cho ngươi đẹp mặt không được!

Bọn người Thất sư huynh bên kia, trong lòng đối với Tần Lập vừa ra ngoài lại bội phục muốn chết. Cả Lang Gia Thần Giáo, ai mà không biết tính tình bất thường của Hà Đan Đan, tính tình hấp tấp, động một cái là nổi giận. Vừa rồi những lời Tần Lập nói, bọn họ đều nghe rõ ràng, lại ngay mặt đùa giởn Hà Đan Đan, nhưng còn dọa cô nàng ở đó, sững sờ không phản ứng lại, cũng coi như mất một cái mặt mũi không lớn không nhỏ, như thế làm cho tâm tình mọi người đều rất thoải mái.

Trước đến nay, Hà Đan Đan đều như cái bóng bên cạnh Hoa Phượng Hoàng. Hoa Phượng Hoàng đi tới đâu, Hà Đan Đan liền đi đến đó. Ngoại trừ mấy lần Hoa Phượng Hoàng một mình ra ngoài lịch lảm, những thời gian khác đều là như hình với bóng.

Đối mặt với tình huống này, Hoa Phượng Hoàng cũng không còn cách nào. Nàng dù sao cũng là cô nhỏ của mình, cũng không thể nói với nàng: cô đừng có mỗi ngày cứ đi theo ta, thật là chán ghét...

Nếu làm như thế, e rằng ngay cả Giáo chủ Lang Gia Thần Giáo Hoa Anh Hùng cũng sẽ khó khăn.

Hoa Phượng Hoàng ăn một chút, liền không còn lòng dạ ăn uống nữa. Từ biệt Tần Lập nhiều năm như vậy, trong lòng nàng cũng thật nhớ mong, thường hay vào ban đêm ngước nhìn ngôi sao trên bầu trời, âm thầm ảm đạm, nghĩ rằng không còn cơ hội gặp lại Tần Lập nữa. Hôn sự của nàng tuy rằng một mực kéo dài, từ lần Lang Gia Đại Bỉ trước kéo dài cho đến bây giờ.

Lang Gia Đại Bỉ lần trước, Hà Đan Đằng ở tổ thanh niên, bằng cảnh giới Đế vương tứ trọng, xếp hạng thứ mười bảy trong tổ thanh niên, đây đã coi là một thành tích rất giỏi rồi.

Nên biết rằng, cả Lang Gia Đại Lục môn phái thành rừng, gia tộc đông đúc, thanh niên tài tuấn đâu chỉ ngàn vạn?

Lang Gia Đại Bỉ lại luôn luôn chú ý công bằng, không nói xuất thân, tất cả đều dùng thực lực làm cở sở, ở trên lôi đài Lang Gia Đại Bỉ, không ai sẽ nhường nhịn!

Phụ thân Hà Đan Đằng, Phó giáo chủ Lang Gia Thần Giáo Hà Thiên Trì đã đưa ra kiến nghị với Giáo chủ Hoa Anh Hùng, Lang Gia Đại Bỉ lần này, chỉ cần Hà Đan Đằng có thể đi vào mười hạng đâu tổ thanh niên, như vậy quay về liền chuẩn bị hôn sự cho hai người!

Thánh nữ cùng Thánh tử Lang Gia Thần Giáo, nghe ra thật đúng là một đời trời đất tạo thành!

Hôn sự của hai người sẽ oanh động cả Lang Gia Đại Lục, đến lúc đó sẽ có vô số cường giả Lang Gia Đại Lục chạy đến tham dự trận hôn lễ này. Đây cũng là một biện pháp tốt củng cố danh vọng cùng địa vị của Lang Gia Thần Giáo.

Sở dĩ Phó giáo chủ Hà Thiên Trì gấp gáp như thế, còn có một nguyên nhân: đó chính là một phòng thê tử của Hoa Anh Hùng, thời gian không lâu trước đã mang thai!

Chuyện này người biết rất ít, nhưng vẫn bị Phó giáo chủ Lang Gia Thần Giáo Hà Thiên Trì biết được trước tiên.

Võ giả tu luyện đến cảnh giới càng cao, muốn mang thai sẽ càng thêm khó. Bởi vì những người tu luyện này, đều sẽ luyện hóa tất cả tinh khí trong thân thể, loại luyện hóa này không phải chủ động, mà là bị động!

Công pháp bọn họ tu luyện sẽ trực tiếp đem tất cả tinh hoa trong thân thể đi luyện hóa, biến thành một bộ phận thực lực của bọn họ. Cho nên, muốn làm cho nữ nhân mang thai, độ khó sẽ rất cao.

Nếu không, Hoa Anh Hùng cũng không thể đã nhiều năm qua, cũng chỉ có một nữ nhi Hoa Phượng Hoàng, đã sớm con cháu đầy sảnh đường rồi. Đại gia tộc bình thường, đều là lúc thực lực còn chưa đạt đến cảnh giới cao, sẽ lấy một đoàn nữ nhân vì sinh ra con cháu cho bọn họ, sau đó mới bắt đầu liều mạng tu luyện.

Chỉ có khi tu vi bọn họ đạt tới một độ cao, có thể tùy tiện như ý khống chế thân thể của mình, độ cao này ít nhất cũng phải là cảnh giới Bất Tử Chân Thần!

Hoa Anh Hùng vào mấy năm trước, vừa mới đột phá cảnh giới này. Vì vậy sau khi củng cố xong cảnh giới, liên bắt đầu chăm chỉ cày cấy, rốt cuộc có một thê tử bụng đã có động tĩnh.

Đây đúng là một chuyện tốt trời ban. Giáo chủ có hậu, như vậy đã nói chức Giáo chủ tám chín phần mười sẽ truyền cho nhi tử.

Hà Thiên Trì cũng không có tâm tư phản loạn soán vị, nhưng ít ra cũng muốn củng cố địa vị hiện giờ. Như vậy, để cho con hắn lấy nữ nhi Giáo chủ, tương lai để nhi tử làm Phó giáo chủ, vậy cũng là một lựa chọn không tệ!

Đổi nghịch với Giáo chủ, Hà Thiên Trì còn không có lá gan kia, nhất là Hoa Anh Hùng còn chưa tới năm ngàn tuổi, đang ở thời kỳ sung mãn, đi tham gia Lang Gia Đại Bỉ cũng được chia đến tổ trung niên, lấy được quán quân là chuyện không có gì đáng nói.

Trên thực tế, Hoa Anh Hùng cũng liên tiếp nhiều lần đoạt hạng nhất!

Đêm đó, Hoa Phượng Hoàng trong lúc đêm khuyết vắng người, trước tiên dùng thần thức quét một vòng quanh khách sạn bọn họ đang ở. Lúc đào qua gian phòng Hà Đan Đan, cảm nhận được Hà Đan Đan căn bản không ngủ, khóe miệng Hoa Phượng Hoàng nổi lên một tia cười lạnh khinh thường.

Chỉ bằng con bé này cũng muốn trông chừng ta? Nếu như không phải ta cố ý cho cô coi chừng, một trăm người như cô cũng không tìm được tung tích của ta!

Nghĩ vậy, thân hình Hoa Phượng Hoàng lóe lên, liền biến mất trong không khí

Hoa Phượng Hoàng đi nửa ngày, bên phía Hà Đan Đan cũng không có động tĩnh, bởi vì trong cảm quan của Hà Đan Đan. Hoa Phượng Hoàng vẫn còn nằm trong phòng...

Ba mươi dặm ngoài thành Nam, thoáng cái đã đến, lúc Hoa Phượng Hoàng đi đến bờ hồ, nhìn nơi đó có một bóng lưng gây gò đang đứng, lộ ra vài phần cảm giác cô đơn tiêu điều, yên lặng đứng đó như một pho tượng đá.

Hoa Phượng Hoàng đột nhiên cảm giác trong lòng có chút hổ thẹn, chậm rãi đi lên, đứng bên cạnh Tần Lập, nhỏ giọng nói:

- Tần huynh, xin lỗi, ta không phải cố ý muốn lừa gạt huynh. Chỉ là gia phụ nghiêm lệnh, ra ngoài lịch lãm phải dùng thân phận nam nhi đi lại giang hồ, nếu không sẽ không cho ta ra ngoài.

Tần Lập vẫn yên lặng đứng đó, không hề động đậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi