DUYÊN NỢ

Cô vội vã trở về, vội đến nỗi quên luôn cả lấy xe, lúc chạy bộ đến đường lớn cô mới sực nhớ tới chiếc xe. Tự đánh vào đầu cô lẩm bẩm:

- Chết tiệt, mới có thế mà mày đã lú lẫn đến mức này sao? Thế này mà đòi cầm cưa tán tình người ta sao Hương?

Vừa lẩm bẩm cô vừa đi bộ quay lại lấy xe may mà quãng đường từ đường lớn vào chỗ gửi xe của trung tâm thương mại chỉ tầm 200m không chắc cô chết vì mệt mất thôi. Cô đã cố gắng xua đi hình ảnh hắn ra khỏi đầu vậy mà chẳng hiểu sao vừa bước tới hầm gửi xe cũng vừa vặn thấy hắn lái chiếc mô tô phân khối lớn ra khỏi đó, quan trọng hơn phía sau còn có 1 cô gái ôm eo hắn rất chặt. Đúng là đồ chết bầm mà dám đèo gái trước mắt cô nữa sao. Để rồi xem chị sẽ hành mày như nào. Thiên hạ đồn hắn đào hoa quả không sai mà, tiếp theo mình phải làm thế nào đây nhỉ?

Chỉ đến khi có tiếng còi xe phía sau cô mới thoát ra được dòng suy nghĩ về hắn, hoá ra cô dang đứng ở giữa cửa vào của hầm gửi xe, vội cúi đầu xin lỗi và lách sang bên cho xe phía sau tiến vào.

- Em gái tương tư anh nào mà bần thần thế, xinh thế này mà đi 1 mình hả, đi chơi với bọn anh cho vui đi.

Cô không thèm đáp lời bà bước tiếp, nhưng bọn chúng nào buỗng tha cố tình rồ ga trêu gẹo cô:

- Lên xe đi em gái, lên xe anh anh sẽ cho em biết mùi vị cuộc đời là như nào. Làm gì mà kiêu thế. Xinh thế mà câm à em?

Nhìn cái mặt nhăn nhỡ của đám thanh niên trong xe ô tô trước mặt mà cô chỉ muốn rút guốc đánh cho 1 trận. Nhưng hơn ai hết cô hiểu với lũ này tốt nhất không nên dây, cô lách người tiến sâu vào bãi gửi xe, chưa kịp tới gần chiếc xe đã thấy tiếng anh bảo vệ cất lên:

- Nay lại về tay không, không mua sắm gì hả em, mà say nắng hay sao mà mặt đỏ thế?

Cô mỉm cười lắc đầu lấy xe đi về nhà, mọi tuần cô sẽ đi chơi đến tối vì cuối tuần vú Năm rất hay đi chùa giờ mà về nhà sẽ chẳng có ai. Nhưng hôm nay cô muốn về nhà để nghĩ xem tiếp theo lấy cớ gì nói chuyện với hắn.

Về tới nhà cô giật mình khi thấy cổng không khoá, cửa chính nhà cô lại chỉ khép hờ, không lẽ… không lẽ nhà cô có trộm… vội vàng dựng xe, cầm vội cây chổi trước cửa rồi nhẹ nhàng vào nhà.

Phòng khách không có ai, cũng không có dấu vết lục lọi, bếp cũng vắng tanh chắc chắn vú chưa về. Phòng của bố đúng rồi, két sắt ở đó nhẹ nhàng hết sức có thể cô tiến về phía cầu thang và đi lên tầng 2, lúc ấy cô lại không hề mảy may sợ hãi mà với tay mở cửa phòng bố nhưng cửa vẫn khoá, ghé tai nghe bên trong cũng không hề có động tĩnh gì, buông chiếc chổi xuống cô vuốt ngực thầm đoán có lẽ vú quên không khoá cửa. Nghĩ lại cô cũng thấy bản thân mình liều nếu bây giờ mà đối mặt với tên trộm chẳng biết cô phải làm gì vậy mà khi ấy cô lại mạnh bạo bước lên đây.

Lắc đầu đi về phòng, mở tủ tính lấy quần áo thay cô bỗng phát hiện tủ đồ của cô có chút xáo trộn. Bình thường vú Năm luôn là người xếp đồ cho cô, cô không để ý lắm hơn nữa cố cũng có khá nhiều đồ nên không nhớ hết, nhưng hôm nay cô khẳng định đã có người lục lọi tủ đồ của cô. Nếu nhìn qua thì sẽ không phát hiện ra nhưng sáng nay cô đã đứng ngắm tủ đồ khá lâu để chọn đồ mặc vì cô dự tính mua quà xong sẽ hẹn gặp hắn nên cô nhớ tử đồ của cô không hề có chiếc móc không nào vậy mà bây giờ lại có đến 3 cái móc không có đồ. Kiểm tra phòng 1 lượt không hề mất gì. Day trán suy nghĩ cô như sực nhớ tới việc tên trộm, nhưng phòng khách, phòng của vú và của ba đều không có vậy trộm ở đâu, tại sao trộm lại lấy váy của cô?

Cô chạy vụt lên tầng ba vì nghĩ trộm ở phòng cái Huệ, mới lên đến nửa cầu thang cô đã nghe thấy giọng của 1 người đàn ông, lấy hết can đảm cô tiến tới định nhòm vào phòng thì nghe tiếng cười của cái Huệ.

Sao nó ở nhà giờ này, cô cứ nghĩ nó ở bên nhà ông bà ngoại (bố mẹ đẻ của dì Liên) định quay lưng bước xuống vì cô không muốn xen vào chuyện của nó thì nghe tiếng nó:

- Ahhhh, nhẹ thôi… em… em.. không chịu.. nổi mất…

Xen cùng là tiếng thở hổn hển của 1 gã đàn ông, cái Huệ, cái Huệ nó bị làm sao hay nó người đàn ông đó đánh. Đúng rồi có thể hắn tới ăn trộm bị cái Huệ phát hiện nên đã đánh nó. Một loạt hình ảnh cái Huệ bị đánh mãu me đầy người hiện ra trong tưởng tượng của cô, dù nó hay gây sự với cô thật đấy nhưng lúc này nó đang gặp nguy hiểm cô phải cứu nó.

Không cần suy nghĩ nhiều tay cô cầm dép, chân cô đạp mạnh vào cánh cửa để cứu Huệ nhưng hình như cô đã lo chuyện bao đồng, cái Huệ không những chẳng cần cô cứu mà còn khó chịu vì sự xuất hiện của cô.

Trước mắt cô là hình ảnh cái Huệ với người đàn ông kia đang quấn lấy nhau không 1 mảnh vải che thân. Cô xấu hổ lấy dép che vội mắt rồi lùi lại định bỏ đi nhưng đã muộn.

Nghe tiếng đạp cửa cả hai dừng lại, Huệ vội đẩy người đàn ông đó ra vơ lấy chăn che vội, nhưng hình như nó không xấu hổ mà quát:

- Ai cho mày vào phòng tao?

Nó không xấu hổ còn cô thì có, mới 16 tuổi thôi sao nó có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ, xua xua bàn tay còn lại cô lí nhí nói:

- Xin.. xin lỗi

Rồi chạy vội xuống phòng vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Cô phải vỗ nước lạnh vào mặt liên tục thì gương mặt cô mới bớt đỏ. Lắc mạnh đầu cho hình ảnh kinh khủng ấy rơi khỏi đầu. Chưa kịp lấy khăn lau mặt đã nghe tiếng cái Huệ cất lên:

- Vì sao lại tự ý vào phòng tao? Mày đã nhìn thấy gì?

- Tôi chẳng thấy gì cả, mà sao cô lại làm thế, bố đã dạy chúng ta như nào?

- Mày thích thì cứ ngồi ôm mấy lời dạy đấy mà sống, tao không quan tâm. Tao làm những gì tao thích là được, đừng có lôi bố ra doạ tao.

- Nhưng người đàn ông đó phải đáng tuổi bố chúng ta mà sao cô lại…

- Im đi, việc của tao không đến lượt mày quản. Phải rồi mày sinh ra đã là con nhà giàu mày thích gì được nấy, tiền nong tiêu không phải nghĩ đâu phải như tao. Bố á, ông ta với tao xét cho cùng cũng chỉ là người dưng nước lã. Vậy nên ông ta chỉ thương có mày thôi, mày muốn gì ông ấy cũng đáp ứng còn tao thì sao? THÌ SAO HẢ?

- Huệ à, bố thương chúng ta như nhau mà, sao nói thế.

- Như nhau á, tao đếch thấy như nhau chỗ nào. Mày nhìn xem mày thì đầy đủ thậm trí có cả ô tô còn tao có gì? Chả có gì.

Cô thấy đau lòng thật sự đau lòng, Huệ tuy chẳng phải con ruột nhưng cô biết bố thương nó chẳng kém gì cô vậy mà nó lại gét ông đến vậy.

- Bố cũng đâu để cho cô thiếu thốn gì, từ việc chọn trường đến cái ăn cái mặc cái gì bố cũng chọn thứ tốt nhát cho cô. Cô không biết ơn mà lại giở dọng oán trách ông sao?

- Lo cho tao, ông ấy lo cho tao nhiều quá. Ông ta chọn trường cho tao sao, có mà bắt ép tao học ở đó thì đúng hơn. Ông ta muốn tao vào đó để có cớ cho mẹ tao suốt ngày so sánh tao với mày. Sức học của tao thua kém mày thì đã sao, mày học lớp chọn thì đã sao. Mày chỉ là đang cố tình để nổi trội hơn tao chứ gì.

- Là bố bận nên nói dì Liên lo cho cô thay ông nhưng cô thử nghĩ mà xem nếu ông không thương cô, lo cho cô và dì Liên thì làm sao cô có cuộc sống thoải mái như này.

- Ý mày là mẹ con tao phải đội ơn bố con mày chứ gì?

- Không, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn Huệ biết là bố cũng thương Huệ không khác gì tôi và cu Vương đâu.

- Ông ta lấy mẹ tao về chẳng qua là để mẹ tao chăm sóc cho mày, còn tao bầu bạn với mày chứ không phải vì yêu thương mày hiểu chưa? Tất cả những thứ tao có ngày hôm này đều là nhờ mẹ tao, nhờ mẹ tao cả mày hiểu chưa?

- Cô nghĩ sai rồi, cả chuyện ngày hôm nay cô cũng sai rồi.

Thế nhưng Huệ chẳng mảy may bận tâm tới lời cô. Nó nghiến răng quát.

- Câm mồm, mày thì biết cái gì. Chuyện của tao mày mà bép xép với ai thì liệu hồn.

- Huệ à ông ta lớn tuổi như thế chắc có gia đình rồi đó.

- Tao cóc quan tâm, lão thương tao, chiểu tao, cho tao tiền, cho tao sống sung sướng là được. Kể cả có là kẻ thứ ba tao cũng mặc kệ.

Nói rồi Huệ quay lưng bước đi nhưng chưa ra tới cửa nó như sức nhớ ra điều gì đó nên quay lại nói:

- Bây giờ tao đi chơi, hôm nay phải phải coi như chưa nhìn thấy gì, chuyện vừa rồi phải im lặng, mày làm trái lời tao đừng trách tao.

Chẳng để cô kịp nói gì Huệ đóng rầm cửa bỏ đi. Cô bất lực ngồi thẫn thờ suy nghĩ, cô biết Huệ rất gét cô nhưng cô chưa từng nghĩ nó oán hận bố cô tới vậy. Cô có nên nói với dì Liên để dì khuyên bảo Huệ không, cô sợ Huệ sẽ đi quá xa. Cô chưa từng yêu, cũng không hề biết loại chuyện kia nhưng cô đã xem rất nhiều vụ đánh ghen trên mạng. Cô sợ 1 ngày nào đó Huệ cũng bị như thế, Nhưng nếu nói ra Huệ biết được chắc chắn những ngày sau cô khó lòng mà yên ổn được.

Cô cứ lo cho nó như thế còn nó thì chẳng bân tâm, vẫn vui vẻ hát lại còn khoác tay người đàn ông kia ra khỏi nhà. Bộ váy nó mặc hình như là của cô, đúng rồi đó là bộ váy bố cô đi công tác bên Mỹ đã mua về làm quà sinh nhật tròn 16 tuổi mà. Cô nâng niu còn chưa dám mặc mà sao nó lại mặc của cô, hay do vú xếp nhầm đồ. Không đúng vú trước nay vốn rất cẩn thận mà, bao giờ vú cũng hỏi xem đồ nào của cô để cất trước.

Nằm vật ra giường vô tình hướng mặt cô lại nhìn về phía tủ quần áo, ban nãy do vội nên cô còn chưa đóng cửa lại, nhìn mấy chiếc móc không cô như chợt hiểu ra.

Dù rất tiếc bộ váy đó nhưng ngại va chạm với Huệ nên cô coi như không biết. Cô luôn thế, luôn sợ nếu có cãi vã bố cô sẽ phiền lòng nên nín nhịn. Nhưng chính sự nín nhịn ấy lại vô tình khiến cho cuộc sống của cô ngột ngạt hơn.

Mãi sau này nghĩ lại cô vẫn thấy bản thân mình lúc đó liều lĩnh, đáng ra khi nghi ngờ có trộm cô nên gọi người tới giúp đằng này cô lại 1 mình bước vào. Nếu hôm ấy mà có trộm thật thì không biết giờ này cô có ngồi đây được nữa không?

Nhưng đôi lúc cô lại ước giá như ngày hôm đó có trộm thật chứ không phải cái Huệ và người đàn ông kia có lẽ cô sẽ không phải trải qua nhiều khổ cực như thế.

Cái Huệ vốn gét cô từ trước nên sau ngày hôm đó nó tìm đủ mọi cách kiếm chuyện với cô, hành hạ cô, nó giăng bẫy khiến cho bố đuổi cô khỏi nhà. Cũng chính vì nó mà cô và Long phải xa nhau mãi mãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi