DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯA TA ĐẾN BÊN NHAU

An Khiết dừng hẳn lại, đột nhiên ở trên vòng tay của cô rớt ra một mảnh giấy nhỏ.

" Của cậu ấy? Cậu ấy ghi từ lúc nào? "

An Khiết mở ra, chỉ có một dòng chữ viết một cách gấp gáp

" Thấy được tờ giấy rồi thì nhanh nhanh đến nhà tớ, nói tình hình cho anh tớ đi "

An Khiết chạy như bay đến Hạ Gia, không ngờ là Vũ Kha cũng đi ra ngoài rồi.

- Tiểu Duyệt đi cùng với em, vậy con nhóc ở đâu rồi?

- Lúc nãy bọn em đi ở công viên, cậu ấy rủ em thi chạy về đây, lúc về em mới không thấy cậu ấy đâu, mà có tờ giấy này.

An Khiết đưa tờ giấy cho Vũ Kha coi, anh lập tức nhăn mặt.

- Anh đưa em về nhà trước, có tin gì của em ấy anh báo cho em.

Vũ Kha đưa An Khiết về nhà, rồi vừa chạy đi tìm Vũ Duyệt, vừa gọi cho ba mẹ.

- Ở trên điện thoại em ấy có định vị, hiện định vị đang di chuyển, có lẽ là em ấy đang bị mang đi rồi. Tạm thời cứ theo định vị đó xem sao đã.

Vũ Duyệt bị mang đi, cặp sách bị vứt lại, nhưng may mắn là ở điện thoại được cô bỏ vào trong túi đầy mạo hiểm, mà bọn chúng lại không phát hiện ra.

" Gọi cho anh ấy như thế, định vị cũng đã rõ rồi, chắc là mình sẽ được cứu nhanh thôi mà nhỉ... "

Kẻ thù của ba mẹ mình đương nhiên là Vũ Duyệt không biết, nhưng cô cũng có được dạy cho một số thứ cần thiết để ứng phó vào mấy trường hợp như thế này.

An Khiết ở nhà cứ đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.

- Con đi tới đi lui như thế cũng đâu có tìm ra con bé nhanh hơn được đâu, con nên giữ sức lại cho bản thân đi.

Dù mẹ An Khiết nói thế nhưng dường như không ảnh hưởng tới cô là bao.

- Biết như thế thì lúc đó mình đã không chạy đi rồi... nhưng mà cậu ấy bày ra như thế để làm gì chứ, không lẽ là sợ mình dính vào chăng...

Vũ Duyệt ngất đi một lúc sau khi bị đưa lên xe, lúc tỉnh lại đã thấy mình bị trói rồi nằm ở trong kho.

Vũ Duyệt bị trói hai tay, hai chân, bị bịt luôn cả mắt nên không thể làm gì được.

" Hình như mấy tên kia vẫn chưa phát hiện ra điện thoại trong túi mình. Đôi khi điện thoại nhỏ cũng thật là tiện "

Nghe thấy có tiếng bước chân vọng vào nên Vũ Duyệt nằm yên.

- Tốt lắm, ba làm thì con chịu vậy.

Giọng nói này Vũ Duyệt từng nghe qua mấy lần, nhưng ngay đúng lúc này lại không nhớ là ai.

" Não ơi hoạt động đi em, đúng lúc quan trọng thế này mà... "

Bỗng Vũ Duyệt cảm thấy mình được nhấc lên, làm cô giật mình, điện thoại trong túi cũng rơi ra.

- Tụi bây làm ăn kiểu gì thế?! Nó có điện thoại trong túi mà không biết à?!

Ông ta quát nạt mấy tên thuộc hạ, rồi thô bạo ném Vũ Duyệt xuống.

- Điện thoại này không phải dạng vừa đâu, có thể có định vị trên đây. Mau mau rời khỏi đây, nếu không thì lại có chuyện đó.

Vũ Duyệt sợ hãi, dải băng trên mắt cô cũng bị tháo ra, cô tròn mắt nhìn người trước mặt.

- Ông là... chú Lâm?!

- Trí nhớ tốt lắm nhóc con. Mấy ngày trước ta còn bị ba của nhóc làm cho một vố rõ đau, bây giờ nhóc có hận thì nên hận ba cháu đi, đừng hận ta

- Ăn nói hàm hồ, làm gì tôi phải hận ba tôi?! Không phải là do ông ăn cháo đá bát trước à?!

Ông ta vả một cái rõ mạnh vào mặt Vũ Duyệt, mặt cô rớm máu, nhưng ánh mắt thì không lay chuyển.

Chuyện ăn cháo đá bát Vũ Duyệt cũng chỉ là vô tình nghe. Nhóm ba người chơi với nhau, ông ta sau khi bị Lục Gia bỏ đi thì quay sang thân hơn với Hạ Gia, nhưng sớm bị ba Vũ Duyệt nhìn thấu ý đồ nên lập tức không còn mối quan hệ gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi