DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯA TA ĐẾN BÊN NHAU

Thiện cảm sao?

- Anh nói như thế em không hiểu, nói rõ ra đi.

- Anh cũng không biết nói như thế nào.

Anh nhìn lại mình của lúc trước.

Trước đây chưa từng đối xử tốt với ai ngoài Lãnh Thần.

Nếu nói bây giờ anh đối với Vũ Duyệt là tốt thì cũng không đúng, nhưng thật sự trước đây chưa từng có ai như thế.

Anh cũng chỉ làm theo lí trí. Nghe thấy cô bị thương, bị người khác gây sự, lại muốn bảo vệ cô, không muốn thấy cô bị thương.

Lúc nãy thấy cô xa lánh anh như thế, trong lòng như bị dao cắt.

Anh muốn cô thân thiện với anh, muốn cô nói chuyện với anh nhiều hơn.

Nhưng anh lại phải đặt ra câu hỏi. Tại sao anh lại muốn như thế?

Không phải đối với anh,cô cũng chỉ thuộc dạng người dưng qua đường, không hề có chút mối quan hệ ràng buộc nào sao?

Không, hoàn toàn là không phải như thế.

- Anh bình tĩnh lại đi, em không phiền anh nữa.

Lãnh Thần cũng u ám theo Lãnh Hàn.

" Tôi muốn có em, nhưng là em tự nguyện, chứ tôi hoàn toàn không muốn ép buộc em "

Vũ Duyệt ở trong phòng, gọi điện cho An Khiết.

- Cậu qua đây với tớ một lát có được không?

- Đợi tớ một chút.

Vũ Duyệt buông điện thoại xuống, lại nằm xuống giường.

Cửa phòng mở ra, kèm theo tiếng hỏi lo lắng.

- Sao thế? Cậu có chuyện gì sao?

- Cậu lại đây đi.

An Khiết đi lại, Vũ Duyệt đột nhiên nhào vào ôm cô.

- Đã từ lâu rồi không thấy cậu như thế này, có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?

Vũ Duyệt buông An Khiết ra, thở dài một hơi.

- Tớ với Lục Thiếu tới nay gặp cũng chỉ mấy lần, nhưng đột nhiên anh ta đối xử với tớ như thế. Hơn nữa tớ còn có cảm giác...

- Cảm giác gì?

Mặt Vũ Duyệt cúi xuống, môi mấp máy.

- Tớ thích cảm giác lúc ở bên cạnh anh ta, ví dụ như bữa ăn đó. Tớ cũng không hiểu vì sao nữa. Lỡ như chỉ mới gặp có mấy lần mà tớ thích anh ta thì phải làm sao đây? Có phải tớ là một đứa tồi lắm không?

An Khiết cũng không biết nói gì nữa, chỉ thấy như không xử lí kịp dữ liệu, cơ thể cũng trở nên cứng đờ.

- Nghe tớ nói nhé?

- Được.

- Tớ thấy cũng là bình thường thôi. Vì tính anh ta tốt mà, với lại cậu thích một người ở tuổi này là chuyện bình thường. Có thể cậu gặp anh ta không nhiều nhưng đủ để có ấn tượng tốt, thì thích thôi.

Vũ Duyệt nghe thấy hết nhưng không trả lời. An Khiết lại nói tiếp.

- Chuyện này là ý của tớ thôi. Nhưng anh ta không phải là người bình thường. Nếu cậu đã xác định thích anh ta, thì phải nhanh chóng lên, không thì người khác cướp đó.

Tỏ tình sao?

- Không phải tớ không muốn nhanh chóng đâu, chỉ là mọi chuyện diễn ra nhanh quá, tớ thực sự không thể theo kịp.

- Vậy cậu có thể từ từ bình tĩnh lại.

Vũ Duyệt cứ có cảm giác như An Khiết là đang muốn gắn kết cô và Lãnh Hàn lại vậy.

An Khiết về nhà, lại thấy tin nhắn mới.

" Bạn của cậu đó giờ đều lạnh nhạt với người ta như thế sao? "

" Cậu nói gì thế. Tiểu Duyệt mà lạnh nhạt thì không có ai mặn nổi đâu. Trước đây hay bây giờ cậu ấy vẫn rất hòa đồng mà "

" Thế mà lúc nãy lại làm như thế với anh tôi, báo hại anh ấy bây giờ không vui nổi đây này "

An Khiết nhớ lại chuyện Vũ Duyệt nói thích Lãnh Hàn, nhưng cũng không dám tiết lộ cho ai khi chưa có sự đồng ý của cô.

Dù sao thì đây cũng là chuyện của Vũ Duyệt.

" Anh cậu có vui bao giờ đâu, lúc nào cũng thấy u ám, cậu còn đổ thừa cho bạn tôi à "

" Để ý đến như vậy sao? Lúc nãy cậu cũng thấy Vũ Duyệt làm gì mà? "

" Không thấy gì cả, đừng vu oan cho tôi "

" Rõ ràng cậu còn đứng lên khuyên cậu ta, bây giờ lại chối à "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi