EM CHỈ THÍCH MẶT CỦA ANH

Nửa tiếng sau, Thẩm Tại có mặt ở ga ra nhà họ Thịnh.

Anh đến gần xe của Thịnh Văn Ngôn, thấy được người ngồi ở ghế lái. Lúc này hai tay của người bên trong đang bấu chặt vào vô lăng, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Bởi vì khóc nên lớp makeup đẹp đẽ bị lem luốc, hơi chật vật đáng thương.

Thẩm Tại gõ cửa sổ xe, mở cửa ra.

“Xuống đây.”

Thịnh Văn Ngôn lấy lại tinh thần, xoay đầu nhìn thấy anh thì lập tức xuống xe: “Đi, nhanh lên.”

Cô nghiêng ngã lảo đảo, cố nén cơn đau ở lưng.

Vừa nãy khi cô gọi điện thoại nói phải đến bệnh viện, anh hỏi cô có chuyện gì, tay liền cô run rẩy. Cô vô cùng sợ hãi, hoảng loạn, không kiềm chế được cảm xúc.

Cô nói với anh rằng mình vô ý đẩy mẹ nhỏ xuống cầu thang, đứa trẻ có thể không giữ được, cô muốn tới bệnh viện xem thử.

Đoán chừng lúc nói chuyện, giọng cô hơi nghẹn ngào, Thẩm Tại hoàn toàn cảm giác được cô đang hoang mang lo sợ, cho nên anh bảo cô đợi ở đó, không được lái xe.

Thế là cô thật sự không lái xe, chỉ ngồi trong xe chờ anh tới.

“Đừng sốt ruột, trên đường đến đây tôi đã gọi cho bố cô rồi.”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, tim nhảy lên cổ họng, chỉ sợ nghe thấy tin xấu gì đó: “Sau đó thì sao…”

Thẩm Tại nhìn thần sắc của cô, trấn an nói: “Bác sĩ nói không sao, hiện tại đang nằm quan sát ở phòng bệnh.”

Cô im lặng hồi lâu, thở dài một hơi nhẹ nhỏm: “Ồ.”

“Đi thôi, tôi đưa cô tới bệnh viện.”

Thẩm Tại đi đến xe mình, đi được mấy bước không thấy ai theo sau, thì lên tiếng: ”Không đi à??”

Cô cúi đầu, chập lâu mới nói: “… Đi.”

Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Tại dẫn cô đến phòng Điền Kiều đang nằm nghỉ.

Vừa nãy làm một loạt kiểm tra, bác sĩ nói bà chỉ bị hoảng sợ, đứa trẻ cũng không sao.

“Thẩm Tại, sao cậu lại đến đây?” Thịnh Thiên Hòa cũng sợ không kém, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần. Nhìn thấy Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn cùng bước vào thì có chút bất ngờ.

Thẩm Tại: “Tôi đưa con anh đến.”

“À… Cảm ơn cậu.” Ông không còn sức lực để đón tiếp Thẩm Tại nữa, chỉ nhìn Thịnh Văn Ngôn: “Mẹ nhỏ vừa mới ngủ, bác sĩ nói không sao cả.”

Thịnh Văn Ngôn không để ý tới ông, sau khi nhìn Điền Kiều xong, gì cũng không nói, xoay người ra khỏi phòng.

“Văn Ngôn!”

Thịnh Thiên Hòa đuổi theo, kéo tay con gái lại. Cô bị bắt dừng lại, ngước mắt nhìn ông: “Không sao là tốt, xin lỗi bố, suýt chút nữa con làm mất đứa con trai của bố rồi.”

Thịnh Thiên Hòa: “Con phải nói chuyện với bố bằng giọng thế này sao?”

Thịnh Văn Ngôn nói: “Giọng điệu gì cơ? Bố bỏ tay ra trước đi.”

Ông đau đầu nhức óc, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng hạ giọng: “Ban nãy té có đau không?”

Thịnh Văn Ngôn lạnh mặt quay đầu đi, nhưng mũi lại có chút chua xót: “Con…”

“Thiên Hòa! Thiên Hòa, Kiều Kiều thế nào rồi?” Đúng lúc này, một bà lão được người khác đỡ, vội vàng đi về hướng này.

Cô xoay đầu nhìn thấy ông bà nội đều đã đến, cô lùi một bước, nuốt lời định nói vào trong.

“Mẹ, không có chuyện gì hết, bác sĩ nói là chỉ bị hoảng sợ thôi.” Thịnh Thiên Hòa chặn lại nói.

“Hoảng sợ… Con có biết phụ nữ có thai tuyệt đối không được hoảng sợ không? Vậy mà còn để nó ngã xuống lầu? Không bị gì là may lắm rồi, con có biết không!”

Tôn Phái Bình ở nhà nghe được tin này, bị doạ cho sợ muốn chết. Lúc này đến nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn, càng vô cùng tức giận: “Văn Ngôn! Bà biết bình thường cô bị chiều hư, mấy chuyện khác cô tuỳ hứng thế nào cũng được, nhưng sao có thể phát bộc phát tính tình với mẹ mình chứ? Đưa tay ra là đẩy! Cô có nghĩ tới hậu quả không?”

Thịnh Thiên Hòa ngăn bà lại, giải thích: “Mẹ, trong điện thoại con đã nói là con cãi nhau với Văn Ngôn, Kiều Kiều đến khuyên can nên không cẩn thận bị đẩy xuống. Văn Ngôn không cố ý đẩy…”

“Con cũng thật là! Con dạy con con thế nào?” Tôn Phái Bình chĩa mũi dùi về hướng Thịnh Thiên Hòa, nói: “Bình thường nó không thích, không ưa đứa nhỏ trong bụng Điền Kiều, con không biết hay sao? Sao con chẳng thèm khuyên bảo, con nhìn xem nó bây giờ——”

“Bà nội có ý gì?” Thịnh Văn Ngôn cười lạnh: “Ý bà là con cố ý đẩy người?”

Thịnh Thiên Hòa kéo cô lại: “Văn Ngôn, con bớt tranh cãi đi.”

“Cô đúng là không có phép tắc, cô nói xem đứa bé kia có cản trở gì cô đâu, sao cô lại căm hận nó như vậy!” Tôn Phái Bình giận đến mức run tay: “Chuyện kia bố cô nói tôi nghe rồi, trước đó vài ngày có quên mất ngày giỗ của mẹ cô đúng không? Nhưng nơi này cũng là mẹ cô, bây giờ cả nhà chúng ta lấy Kiều Kiều làm chủ, cô cứ không hiểu chuyện vậy chứ?”

“Con không hiểu chuyện? Đúng, con không hiểu chuyện đấy.” Thịnh Văn Ngôn tức giận đến mức muốn bật cười, nói thẳng: “Vậy con cũng nói cho bà biết con ghét đứa nhỏ kia đó, con ghét nó! Còn người nằm bên trong không phải mẹ con. Mẹ con đã chết rồi!”

“Chỉ cần một ngày cô còn là con cháu nhà họ Thịnh, một ngày ở trong căn nhà này thì đó chính là mẹ cô, bên trong chính là em trai cô.”

“Quý quá, bà nghĩ nhà họ Thịnh là chỗ tốt đẹp gì à!”

“Cô….” Tôn Phái Bình khiếp sợ, theo bản năng muốn cho cô một bạt tai, nhưng tay vừa đưa lên, cổ tay đã bị ai đó ngăn lại.

Thẩm Tại kéo Thịnh Văn Ngôn ra sau lưng, sắc mặt lạnh băng: “Bà Thịnh, không bằng bà vào trong xem người đi.”

Tình huống rối như mớ bồng bông, ông nội Thịnh cũng vội vàng nói: “Thôi! Đừng có ồn áo nhốn nháo ở bệnh viện nữa, vào xem Điền Kiều thế nào trước đã.”

Tôn Phái Bình mới sực nhớ đến mục đích đến đây, nhanh chóng đẩy mọi người ra, đi vào phòng bệnh.

Một đám người nối đuôi nhau đi vào, hành lang yên tĩnh trở lại.

Thịnh Văn Ngôn đứng tại chỗ, cảm giác mình sắp tức chết rồi, tủi thân và đau khổ hoà trộn với nhau, như muốn bao phủ cả người cô, hô hấp bắt đầu khó khăn.

Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không quay đầu lại, lập tức đi thẳng đến cuối hành lang.

“Thịnh Văn Ngôn, Thịnh Văn Ngôn!”

Đằng sau có người kéo cô lại, Thịnh Văn Ngôn mạnh mẽ quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh: “Anh cũng muốn dạy dỗ tôi có phải không…”

Thẩm Tại cụp mắt nhìn cô: “Không có hứng thú.”

“… Vậy anh làm gì?”

Mắt anh nhìn sau lưng cô: “Cô bị thương à?”

Thịnh Văn Ngôn ngẩn ra, không lên tiếng.

“Đi kiểm tra đi.”

“Tôi không sao.”

“Không phải nói ngã cầu thang sao? Đã đến bệnh viện rồi thì đi kiểm tra đi.”

Nói xong, Thẩm Tại cũng mặc kệ cô tình nguyện hay không, kéo tay cô dẫn cô xuống lầu.

——

Cô bị thương, còn cực kỳ đau. Lúc bác sĩ kiểm tra có nói sau lưng cô bầm một mảng lớn, sau đó y tá giúp cô bôi thuốc, Thịnh Văn Ngôn nhẫn nhịn đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, nằm trên giường bệnh, cảm giác như mình đang thở thoi thóp.

“Hai ngày tới, cô không cần đi làm.” Sau khi bôi thuốc xong, cửa phòng bệnh truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn thử, thấy Thẩm Tại bước vào.

Hôm nay anh mặc bộ vest công sở nghiêm túc, đứng ở đó mang theo hơi thở lạnh lẽo người sống chớ lại gần. Cô thấy anh thì lại muốn khóc, không phải bởi vì đau mà là vì tủi thân, tất cả nỗi uất ức khi thấy anh thật giống như tìm được nơi phát tiết.

Cảm giác này khiến cô quên mất trong khoảng thời gian này mình bị anh lạnh nhạt thế nào. Hiện tại đột nhiên nghe thấy anh bảo không cần đi làm nữa, cô chợt nhớ đến chuyện gì đó, bật dậy chần chờ hỏi: “Anh muốn sa thải tôi?”

Thẩm Tại nhướng mày, cảm thấy chuyện cô hỏi hơi kỳ quái: “Tôi nói hai ngày nữa, chứ có nói vĩnh viễn đừng tới không?”

Thịnh Văn Ngôn ồ một tiếng: “… Nhưng dạo này anh có ý định đuổi việc tôi.”

Thẩm Tại không lên tiếng.

Cô không đợi anh đáp lại, ngước mắt lên nhìn anh, toát ra vẻ lo lắng: “Vốn dĩ chính là vậy, thư ký mới cũng tìm rồi, không cho tôi tham gia tiệc xã giao, anh ngó lơ tôi…”

“Ngó lơ?” Thẩm Tại cảm thấy lời cô nói có hơi buồn cười, sau đó cũng cong môi: “Cô có gì đáng giá để tôi ngó lơ?”

“…”

Thẩm Tại thấy trên mặt cô còn dính nước mắt, vẫn mềm lòng giải thích: “Không cho cô đi theo xã giao là phạt cô hôm trước không nghe lời, Còn chuyện thư ký mới, cô vốn không phải thư ký đời sống của tôi, cô cần phải làm việc khác có lợi cho cô, chứ không phải chuyện sinh hoạt vụn vặt. Lúc trước tạm thời để cô đảm nhận vị trí đó thôi.”

Đôi mắt Thịnh Văn Ngôn sáng lên, thế nên không phải anh không thích cô, cũng không định sa thải cô.

“Được rồi, cô ở đây nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa tôi sẽ đưa cô về.”

“Đừng!” Thịnh Văn Ngôn lập tức đưa tay nắm chặt vạt áo anh: “Đừng đưa tôi về nhà, tôi không đi đâu.”

Thẩm Tại cụp mắt nhìn tay cô, ngón tay trắng noãn đang kéo đồ anh, dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch. Anh nhẹ mím môi, nói: “Lát nữa tôi phải về công ty.”

“Vậy tôi đi với anh về công ty.”

Thẩm Tại nhíu mày: “Đừng quậy, cô còn đang bị thương.”

“Không sao đâu, tôi chỉ ngồi thôi… Anh đừng đưa tôi về mà, tôi thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ.” Thịnh Văn Ngôn nghĩ đến chuyện về nhà thì như phát điên, nắm chặt cánh tay anh không chịu buông: “Xin anh, cho tôi đi với, được không…”

Lúc nói chuyện, hốc mắt cô đỏ cả lên, dáng vẻ vô cùng đáng thương, hoàn toàn khác với bộ dáng đứng ngoài phòng bệnh cãi nhau khi nãy. Hình như lúc đó cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối chọi với tất cả mọi người.

Cả người đều là gai, nhưng anh cảm thấy… Những cây gai kia chỉ là ngụy trang.

Đợi cả buổi không nghe Thẩm Tại trả lời, Thịnh Văn Ngôn có hơi suy nghĩ miên man. Có phải anh nghe bà nội nói những lời đó, cũng nghĩ cô có tâm tư xấu xa kia không?

Nghĩ tới đây, cô vội vàng nói: “Chuyện hôm nay không phải vậy đâu, tôi không có cố ý đẩy người… Lúc nhìn thấy mẹ nhỏ ngã xuống, tôi cũng rất sợ, tôi kịp thời kéo bà lại. Bà ngã lên người tôi… Tôi đã bảo vệ bà.”

Thẩm Tại không ngờ cô đột nhiên nhắc tới chuyện này: “Cho nên vết thương của cô là do ngã vào khi đó?”

“Ừ…”

Thịnh Văn Ngôn nói lắp, cuống cuồng giải thích: “Đúng, tôi thừa nhận tôi ghét đứa nhỏ kia, có ghen ghét với sự thiên vị của bọn họ… Nhưng, nhưng tôi không muốn làm tổn thương ai cả, thật sự lúc ấy tôi tức giận nên mới lỡ tay. Tôi không phải như bà nội nói… Tôi không có cố ý hại ai…”

“Tôi biết.”

Cô đột nhiên im bặt, hốc mắt cô ươn ướt, cô không hề muốn khóc, lung tung lau đi, nhưng càng lau thì lại càng rơi.

Thẩm Tại khẽ thở dài, bị dáng vẻ tủi thân nhưng quật cường của làm cho không còn cách nào. Cuối cùng lời nói ra mang theo hương vị dỗ dành: “Tôi tin cô, đừng khóc nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi