EM, EM LÀ CỦA ANH

Trì Uyên đẩy cửa ra, “Thư Ưu!”

Thư Ưu vội vàng đứng lên, “Có.”

“Đặt vé máy bay, tôi muốn chuyến gần nhất, sau đó đặt thêm vé tàu.”

Thư Ưu mở trang web đặt vé hỏi, “Điểm đến?”

“Quê tôi.”

Thư Ưu sửng sốt, “Anh, anh bây giờ trở về?”

Trả lời hắn chính là tiếng đóng cửa.

Trì Uyên lại cầm áo khoác đi ra, “Đặt được không?”

Thư Ưu nói, “Hai giờ nữa cất cánh, bây giờ tới sân bay là vừa kịp.”

Hai người lên đường, trên đường Trì Uyên không nói tiếng nào, Thư Ưu cũng không dám hé răng, chỉ nghĩ rằng trong nhà ông chủ có việc gấp, trời băng giá lại có tuyết, phải chú ý an toàn, còn phải kiếm đường tắt đi cho nhanh.

Sau khi đến sân bay, Trì Uyên vỗ vai Thư Ưu, “Mấy ngày nữa công ty đều dựa vào cậu hết.”

Thư Ưu nghĩ tới lại đau đầu, “Ông chủ yên tâm, ít nhất cũng kéo được cho tới khi anh về mới phá sản.”

Trì Uyên bị chọc cười, “Thuyền nhỏ mua tốt lắm, chuyện này tôi phải cảm ơn cậu.”

Thư Ưu như lọt vào sương mù, nhìn Trì Uyên vẫy tay đi vào bên trong.

Tới sân bay là vừa kịp đăng ký, Trì Uyên nhìn thấy cửa hàng miễn thuế, không kịp vào mua quần áo cho Hàng Tuyên.

Chờ đến khi xuống máy bay đi.

Đáng tiếc cũng vừa kịp lúc lên xe.

Chờ khi tàu đi.

Đáng tiếc vừa xuống tàu liền phải mua vé đi cho kịp chuyến cuối về huyện.

Trì Uyên cười khổ.

Cả ngày nay mông của anh không rời khỏi chỗ ngồi, tê rần, lúc này khoanh chân ngồi trên xe bò, nhìn màn đêm dần dần buông xuống, cũng không quan tâm trên người đã phủ đầy bông tuyết.

Trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, cũng rất chờ mong.

Chỉ là có chút đói bụng.

Còn mấy km đường núi, Trì Uyên cầm điện thoại soi đèn đi trong tuyết, cuối cùng khi anh đứng ở trước nhà, đã bị đông lạnh đến mất cảm giác.

Trì Uyên giơ chân đá cổng, làm cho cửa sắt đập mạnh vang dội trong đêm, khiến cho mấy con chó sủa như điên.

“Ai?” Cha Trì hét lên.

Trì Uyên mới vừa mở miệng, đã bị gió lạnh lùa vào cổ họng ho khan.

“Ai?!” Cha Trì lại hét.

Trì Uyên lại nhấc chân đá cổng, gào giọng, “Là con, con trai của cha!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi