EM, EM LÀ CỦA ANH

Khuôn viên của trường Đại học rất lớn, kí túc xá tọa lạc ở rất sâu bên trong. 

Hàng Thần vừa đi vừa huyên thuyên giới thiệu cho Hàng Tuyên, giữa đường còn ghé vào sân vận động và lễ đường để tham quan. 

“Bữa trưa thì ăn ở trong căn tin trường đi, cũng khá ngon đó.” Hàng Thần lấy thẻ cơm ra lắc lắc, “Học bổng sáu ngàn (~21 triệu vnđ) em đã nạp vào một ngàn, mời anh hai ăn một bữa phong phú no nê.”

Hàng Tuyên gật đầu, “Trông em mập hơn rồi đó, thức ăn chắc ngon lắm.”

Đã qua giờ cơm rồi, căn tin cũng không nhiều người mấy. 

Hai người gọi hai tô hủ tiếu xào bò, ngồi đối diện với nhau. 

Hàng Tuyên gỡ khăn choàng ra ôm trong ngực, sợ bản thân không cẩn thận miệng mẻ một chút hoặc đũa rung một cái, khiến dầu ăn dính lên nó. 

Có lẽ là đang ở trên địa bàn của mình, Hàng Thần từ sau khi bước vào trường thì bắt đầu thao thao bất tuyệt. 

Hàng Tuyên nghe em mình nói về tin tức của trường, nói chuyên ngành khó quá, nói giảng viên giỏi đến bi,ến thái, nói những điều thú vị trong phòng kí túc xá sáu người.

Hàng Tuyên chỉ có thể lắng nghe, lâu lâu đặt một hai câu hỏi. 

Hủ tiếu xào thơm phưng phức mà cậu nhai như nhai sáp. 

Hàng Thần đang nói thì nhớ ra một vấn đề lớn, “Anh hai, tối nay ngủ trong kí túc xá của bọn em đi nha? Phòng sáu người bọn em chỉ có năm người thôi, em đi tìm một bộ mền gối cho anh là được.”

Hàng Tuyên còn chưa trả lời, chuông điện thoại đã vang lên. 

Là Trì Uyên. 

Hàng Tuyên vội vã nhận máy, kiềm chế nhịp tim đang đập kịch liệt cố gắng khiến giọng nói của bản thân càng bình tĩnh càng tốt. 

Trì Uyên thắc mắc, “Hử? Sạo lại không giống với ngữ khí vừa vui vẻ vừa hưng phấn mà tôi dự đoán vậy?”

Tay Hàng Tuyên không ngừng vò lấy khăn choàng, giống như làm như vậy có thể vò đi sự ủy khuất trong lòng vậy. 

“Không có, em vui mà, bây giờ còn đang ăn trưa trong căn tin nè.”

Trì Uyên cười nhẹ một tiếng. 

Hàng Tuyên có cảm giác như bị nhìn thấu, “Cười gì đó?”

Trì Uyên chơi đùa điếu thuốc đã được đốt, cứ để nó chậm rãi cháy rụi. 

“Nhớ về tối qua lúc coi đi coi phim, cũng không biết là ai ủy khuất muốn chết mà lầm bầm một câu ‘không sao", rõ ràng là có sao.”

Hàng Tuyên nghẹn lời, cách chiếc điện thoại mà vẫn bị ăn hiếp đến đỏ bừng mặt. 

Trì Uyên hỏi, “Đang ăn gì đó?”

“Không nói anh nghe.” Hàng Tuyên ra vẻ, ra vẻ xong lại nói, “Hủ tiếu xào bò.”

Trì Uyên vui đến cười ra tiếng. 

Hàng Tuyên lại muốn úp mặt vào tường, hỏi, “Anh thì sao?”

Trì Uyên than thở, “Công ty nhỏ đều thân bất do kỷ, còn đang bồi rượu đây nè. Anh trốn ra ngoài nghỉ ngơi thông gió một chút.”

“Vậy… nghỉ ngơi nhiều thêm chút nha.” Hàng Tuyên bận bản thân không thể giúp được gì, lại dặn dò, “Chỉ được nghỉ ngơi, không được hút thuốc đó.”

Trì Uyên “ừm ừm” bảo đảm, “Không có hút. Hút thuốc hại thân hại phổi, hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi nhớ mà.”

Hàng Tuyên lưu luyến không nỡ. 

Thật sự muốn đưa tiền cho Hàng Thần tự đi mua laptop, chiều nay ngay lập tức dẹp đường về phủ. 

Trì Uyên gảy gảy điếu thuốc, “Sắp bàn xong rồi, cúp trước đây, em đi chơi đi.”

Hàng Tuyên lẩm nhẩm, “Bái bái.”

Hàng Thần đực người ra trước cảnh này. 

Hàng Tuyên vừa ngẩng đầu lên là đối diện với gương mặt ngơ ngác của em trai. 

Hàng Thần nói, “Anh hai, tình cảm của anh và anh ấy đã tốt như vậy rồi sao?”

“Vẫn, vẫn có thể.” Hàng Tuyên xoa xoa hai má đỏ bừng, “Anh ấy là sợ anh đi lạc, lần đầu tiên anh đi xa một mình, lạ nước lạ cái.”

“Cũng quên hỏi anh, bây giờ ở Diên Lan anh làm gì thế?” Hàng Thần vẫn còn đang kinh ngạc không thôi. 

Cậu ta nghĩ rằng anh hai đến nhà họ Trì, chắc chắn sẽ bị Trì Uyên cái gì cũng từng gặp qua kia khinh thường. 

Hàng Tuyên hút hủ tiếu, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. 

Được bao dưỡng? 

Không nên truyền tư tưởng này cho em trai. 

Hàng Tuyên hàm hồ nói, “Vẫn là cầm mui nấu cơm.”

Hàng Thần “Ồ” một tiếng, “Hiểu rồi. Trong khách sạn hay quán ăn vậy?”

Trong nhà. Trong một căn nhà cực kỳ cực kỳ ấm cúng. 

Hàng Tuyên nhét đầy miệng, phát âm không rõ ràng, “Mau ăn đi, lạnh rồi.”

Hàng Thần lại cứ nói tiếp, “Bây giờ đầu bếp hình như kiếm được nhiều tiền lắm. Hèn gì anh hai mặc đồ đẹp như vậy.”

Hàng Tuyên nghe đến đây có chút tức giận. 

Nhẫn nhịn một chút, trộn với hủ tiếu cùng trôi xuống dạ dày. 

Hàng Tuyên lau miệng, nói, “Chiều nay đi coi laptop, rồi cùng em đi mua mấy bộ đồ mặc.”

Hàng Thần vui vẻ nói, “Được nha! Em cũng muốn mua cái màu anh đang mặc này.”

Chỉ muốn màu này thì được. 

Chứ nếu như muốn bộ này, cậu thật sự không thể coi như không có chuyện gì mà mua được. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi