EM, EM LÀ CỦA ANH

Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ mấy ngày tết mới có thể ngủ dậy trễ.

Lúc Trì Uyên tỉnh dậy thì đã hơn 10 giờ, Hàng Tuyên sớm không thấy đâu, anh duỗi thắt lưng, phải ngủ trên giường cứng nên đau lưng.

Hàng Tuyên đang múc nước bên cạnh giếng.

Trì Uyên bước tới giúp đỡ cậu, nhân tiện nhúng nước rửa mặt, rửa xong tay lẫn mặt đều đông cứng không có cảm giác, “Lạnh như vậy sao cậu chịu được vậy? Không sợ sau này bị đau nhức hả?”

“Em quen rồi.” Hàng Tuyên vẫn còn mặc áo bông ngày hôm qua, khuôn mặt trắng nõn có một vệt đen, “Cha với dì Trương chắc là đi đánh bài rồi, tới giờ cơm trưa mới về, anh muốn ăn cái gì lót dạ trước không?”

“Cậu ăn sáng chưa?”

“Dạ ăn rồi.”

Lúc này Trì Tuyên mới vẫy vẫy đôi tay lạnh cóng của mình, nhấc xô nước đi về phía bếp, “Cậu định làm món gì?”

Hàng Tuyên nấu một chén nguyên tiêu*, lại chiên thêm một miếng bánh trứng hành lá, Trì Uyên dựa vào khung cửa nhìn thấy hết toàn bộ quá trình, càng nhìn càng chua xót.

*Nguyên tiêu như kiểu bánh trôi của mình á.

Hai người ngồi lên cái ghế đẩu lùn lùn hình vuông bên bếp lửa. Cả người Trì Uyên phải nép hẳn qua một bên, hơn phân nửa mông đều mé bên ngoài.

“Ăn ngon không?”

“Lạnh quá.”

Cả hai đồng thanh nói, Trì Uyên khẽ cười, đưa chén đựng nguyên tiêu đến trước mặt Hàng Tuyên, “Cầm lấy, sưởi ấm tay đi.” Vừa nói vừa tiếp tục ăn bánh trứng.

Hàng Tuyên yên lặng cầm cái chén trong lòng bàn tay, chén có độ ấm từng chút từng chút xâm nhập vào da.

Trì Uyên ăn được ba miếng bánh, lại lấy muỗng múc nguyên tiêu trắng trẻo mềm mại bỏ vào miệng, tới khi chỉ còn lại ba cái trong chén, anh hỏi, “Sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy, thèm hả?”

Hàng Tuyên lập tức lắc đầu.

Trì Uyên mỉm cười, đứng dậy lấy thêm một cái muỗng mới, “Nè còn ba cái cho cậu ăn, không ngại ăn đồ tôi ăn qua chứ?”

Hàng Tuyên lại lắc đầu, bàn tay đang cầm chén đã ướt rượt mồ hôi.

Trì Uyên đút cậu ăn ba cái nguyên tiêu còn lại.

===================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi