EM GÁI NUÔI, CÔ THUA TÔI RỒI!


Cô chưa chết, mà hơn nữa sự quay trở lại bất ngờ này là để trả thù.

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đắc ý kia của cô là đủ thấy rợn người.

Đối với Ái Huyền cô ta không sợ Thiên Hân, cô ta chỉ sợ mình bị cướp đi những gì đang có.
Bởi cũng như trước đây cô ta vẫn luôn mang tư tưởng là Thiên Hân rất yếu đuối nhu nhược, chỉ cần khi bị Hàn Thiên vô tình vứt bỏ, Thiên Hân sẽ mãi chỉ là một hạt cát vô dụng, chẳng có gì đáng quý, đáng hi vọng.
Nhưng có lẽ...!cô ta quá đề cao cái giá trị của chính mình rồi!
Cảm nhận được thân thể Thiên Hân đang không ổn, hắn cúi xuống ân cần bế cô đi thẳng ra chỗ khác.

Tuy hơi bất ngờ trước hành động quá đỗi thân mật, quan tâm của hắn nhưng cô vẫn phối hợp để diễn tròn vai, dù sao hắn cũng đang có ý tốt giúp đỡ cô mà thôi!
(...)
Sau khi ăn tối, Hàn Thiên định đưa Thiên Hân nên phòng ngủ thì bị bà Hàn cản lại, thắc mắc hỏi:
“Con định ngủ cùng con bé?”
“Có sao không ạ? Dù sao Thiên Hân cũng ngủ với con lâu nay.”
Hắn nhíu mày nhìn bà Hàn, họ lại định dở trò gì đây.

Bà Hàn thì im lặng một chút rồi nhìn vào Thiên Hân vẫn đang ngoan ngoãn ăn hết bát cháo một cách ngon lành thầm nghĩ.
Con bé này không có gia đình tử tế, lại chẳng biết học vấn ra sao, thông tin cũng mờ nhạt, khó hiểu, không thể hủy hoại tương lai của Hàn Thiên được.

Càng không thể làm con dâu nhà này!
Đã vậy Hàn Thiên nhà bà cũng đâu phải thiếu người chọn, mà ngược lại còn rất nhiều thiên kim tiểu thư để ý, ngỏ lời.

Ấy vậy mà lúc nào bà nói nó đều tỏ ra thờ ơ, không để ý, vậy sao nó lại chọn một cô gái tầm thường, vô danh như thế chứ, thật không xứng đôi vừa lứa.

“Không được, để con bé ngủ với Ái Huyền đi!”

Đang ăn bỗng nghe thấy vậy Ái Huyền như giật thót tim.

Liệu giờ người sợ hãi là Thiên Hân hay Ái Huyền?
Tuy tâm trạng giờ rất đang bối rối, nhưng cũng không thể từ chối nên Ái Huyền chỉ lặng lẽ ngồi ăn.

Đương nhiên rồi, cô ta sợ làm phật lòng mẹ nuôi mình mà, may mắn lắm mới được một chỗ ở, chỗ ngủ nghỉ ăn uống ngon lành như vầy, sao cô ta có thể buông nổi.

Đặc biệt đối với người hám danh lợi, tiền của như Ái Huyền thì cô ta còn có dã tâm vô cùng lớn.
Với lại ngủ với Thiên Hân dù sao cũng có nước dạy dỗ cô vì nãy dám mách lẻo.

Từ trước tới giờ, lúc nào Hàn Thiên cũng quan tâm Huyền nhưng kể gần đây thì khác.
Ái Huyền nhất định phải giành lại Hàn Thiên bằng giá nào.

Hàn Mặc, Hàn Thiên đều là mối tình một năm, Hàn Mặc cô ta đã lấy được, thì Hàn Thiên cũng phải như vậy.

Nghĩ rồi, cô ta tự dâng trong lòng tinh thần hiếu thắng, sôi sục bắt đầu chiến dấu.
Nếu cô chết hụt một lần thì tôi lại cho cô chết lại lần nữa cho đúng quy luật.
Khuôn mặt của Hàn Thiên tự nhiên dãn ra, hắn định đồng ý để cô ngủ với Ái Huyền sao? Không, không được!
Nhưng sau đó hắn từ từ ngả người ra sau ghế rồi quàng một tay vào eo nhỏ của tiểu thỏ nhà hắn mà nhếch mày bảo:
“Ngủ với Ái Huyền? Chẳng phải ngủ chung với con, bụng sẽ dễ to hơn sao?”
Câu nói khiến cô phải sặc cháo, gì chứ.

Từ trước tới giờ hắn có bao giờ đề cập đến đâu, cũng vì cô luôn giả ngốc nên Hàn Thiên chẳng bao giờ dám đụng vào cô.

Và có lẽ đôi lúc hắn cũng ngờ ngợ đoán ra điều đó, nhưng bởi cô luôn dùng sự ngây ngô, đáng yêu của mình để đáp trả, nên hắn cũng chẳng lỡ vấn đáp, hỏi sâu.

Nhưng đây là chiêu trò hay thật sự hắn muốn? Cô liếc lên nhìn hắn thì bắt gặp bởi ánh mắt khiêu khích như trêu đùa.
Chết rồi, ván này thỏ bị sói bắt rồi.

Đang không biết dùng cách gì trốn thoát thì ngoài cửa tiếng đập cửa dồn dập.

Người quản gia phải nặng nhọc vác ai đó vào trong với thái độ khó chịu.

Là anh, Hàn Mặc.

Trên người toàn dấu hôn chi chít và mùi rượu nồng nặc.

Tuy trước đây, anh ta có uống rượu, nhưng lúc nào cũng trông anh ta trong tình trạng bóng bẩy, và gọn gàng.

Giờ thì trông vừa nhếch nhác vừa bê tha, thật chẳng giống anh ta chút nào.

Đã vậy lại còn toàn dấu vết của sự dơ bẩn, ô uế từ bên ngoài bám vào người anh ta.

Hay thật sự, mấy năm sống chung, chỉ là cái vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, còn đây mới thực sự là bản chất bên trong? Nếu thật là vậy, thì Hàn Mặc, phải giành một lời khen cho anh.


Anh ta, quả thật diễn rất tròn vai!
Thấy cô đang nhìn mình, Hàn Mặc cười rộ lên một lúc rồi từ từ tiến lại gần cảm thán:
“Oa, bạn gái anh.

Nhìn kìa, giờ em xinh hơn hẳn.”
Cô như cứng đông lại nhìn khuôn mặt càng lúc càng sầm xuống của Hàn Thiên.

Dù biết đây cũng là điều tốt giúp cô kích đểu thành công Ái Huyền, nhưng gia đình này đang đề phòng cô rồi, ngay cả Hàn Thiên cũng dần hoài nghi về thân thế trước đây của cô, vậy nên làm như vậy có lẽ không ổn!
Vội vàng gỡ tay Mặc ra Thiên Hân chạy ngay lại chỗ Hàn Thiên.
“Chú ơi, cháu sợ.

Chúng ta lên phòng thôi .”
Nghe vậy Hàn Thiên có chút sốc nhẹ, hắn thành chú luôn.

Nhìn hắn già vậy sao? Mà cũng đúng, năm nay hắn đã gần 30 rồi còn gì, chỉ có cô là mới 21.

Nhưng lúc gọi là anh lúc là chú, nào nào cô ngốc này muốn sao đây!
Mặc dù vậy nhưng hắn cũng không để ý lắm mà chỉ trừng mắt nhìn cái con người say xỉn kia mà bực bội cảnh cáo một câu:
“Em làm sao vậy? Anh đã bảo đây là bạn gái anh, em say quá đến nỗi mất nhận thức rồi hả? Em...”
“Không đúng! Thiên Hân là bạn gái em, cô ấy yêu em trước, anh...!anh chỉ đang cướp cô ấy khỏi em thôi.”
Chưa kịp nói hết câu, Hàn Mặc đã chặn lại mà nói hết những gì trong lòng ra.

Phải! Là cô yêu Hàn Mặc trước, nhưng người ruồng bỏ cô đầu tiên cũng là anh ta.

Tại sao một năm qua cô chưa từng thấy anh đi tìm cô.

Một năm trời cô chỉ chờ đợi, chờ một hy vọng mới chứ không phải sự trả thù như vậy.
Để rồi đến khi sự hận thù dồn nén đến cùng cực, họ lại chính là những con người sẽ đối đầu với nhau.

Cô từng thề là mình sẽ yêu anh, và hẳn, cô cũng từng thề là mình sẽ giế.t chết anh.

Anh ta khiến cô tổn thương đến nhường nào, khiến cô mất mát đau đớn đến mức nào.


Mọi thứ...!cô đều sẽ trả đủ! Thiên Hân giờ khác rồi, không còn chỉ là một đứa nghèo hèn, nhu nhược, mà giờ đây cô sẽ không bao giờ để bản thân mình thiệt thòi thêm nữa, bằng bất cứ giá nào, bằng mọi điều cô có thể, cô phải lấy lại tất cả.

Từ tình cảm yếu mềm, đến tính mạng vô giá!
Ái Huyền thì ngày càng mang trong mình sự lo lắng, hai người họ đang tranh một cô gái.

Nhưng không phải vì cô ta, thực nực cười.
Hàn Thiên không nói thêm gì chỉ mang sát khí hậm hực mà đi lên lầu.

Ái Huyền tuy muốn ở lại nhưng thấy bà Hàn ra dấu hiệu là đi vào nên lẳng lặng đi vào trong phòng.

Thiên Hân định lẻn bẻn đi lên nhưng cũng không quên lại gần Hàn Mặc thì thầm nhỏ vào tai anh.

Tưởng Thiên Hân sẽ tha thứ và nhận ra anh.

Dù sao họ cũng từng ở bên nhau một quãng thời gian dài, anh cũng biết tính cô là người dễ tha thứ nên định mỉm cười đón nhận thì...
“Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi.

Xin mời cứ từ từ hưởng thụ!”
Là cô ấy, Thiên Hân thật sự còn sống.

Nhưng cô ấy quá khác, khác xa so với tưởng tượng của anh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi