EM KHÔNG CAM CHỊU MẤT ANH


Nó ngủ một giấc thật xâu, sáng hôm sau tỉnh dậy nó thấy lạnh quá. Mở rèm cửa ra nso phát hiện tuyết đã bắt đầu rời và mùa đông đã đến. Nó ghét mùa đông vì lanh và ẩm ướt, nhưng Zollet thích mùa đông và rất thích tuyết. Nó chịu lanh rất kém, sức khẻo nó rất tốt lanh cũng không nó bị ố, nó chỉ ghét bị cái lanh ngấm vào người mà thôi. Nó mặc rất nhiều áo lông dày và ấm mặc cho Kim nói là trời không lanh đến lỗi vậy. Nó mặc kệ, nó không muốn bị rét. Kim chọn nước rửa mặt cho nó ở chế dộ ấm nhưng nó chuyển sang chế độ nóng vì nó không muốn bị lạnh.
Bữa sáng nay nó ăn bánh mì nóng, nó bắt đầu bếp phải làm bánh thật nóng, nóng tới lỗi nó phải đợi một lúc cho nguội rồi mới ăn được. Thời tiết như thế này nó chỉ muống ở trong nhà uống chocolate, ngồi bên lò sưởi và đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạng. Lúc bước ra khỏi phòng ăn nó nhìn thấy Yumi.
- Cô ta đến đây làm gì vậy? Chẳng phải cô ta thôi việc ở đây rồi sao?
- Sáng nay là thứ 7 cậu Zollet bảo cô ta tới đây đẻ giúp cô ta học bài.

- Her, hay ho thật. Con nhỏ đầu óc rỗng tuếch đó có gì để học cơ chứ.
Nó bứoc về phòng đang đi chợt nhớ ra điều gì đó nó quay lại nói vơi Kim:
- Chị điều tra về cô ta cho tôi. Đáng ra tôi phải nghĩ ra điều này từ đâu mới phải, nếu như vậy thì sẽ dễ đới phó với cô ta hơn.
Nó thảnh thơi bước về phòng và ngồi đọc tiểu thuyết. Một lúc sau Kim quay trở lại trên tayy là một tập tài liệu.
- Sao nhanh vậy?
- Tối biết không sớm thì muốn cô cũng sẽ muốn tìm hiểu về thân thế của Yumi lên tôi đã chuẩn bị trước.

- Cô ta có gì đặc biệt không?
- Yumi là con lai giữa một phụ nữ người Nhật và một người đàn ông quốc tịch Mĩ. Mẹ cô ta vốn là gái quán bar di cư từ Nhật sang. Mẹ Yumi không được gia đình chồng chấp nhận vì thân phận thấp kém. Từ nhỏ cô ta đã phải sống một tuổi thơ khá vất vả với mẹ của mình, năm Yumi lên 3 tuổi thì bố cô ta qua đời do tai nạn ô tô. Mẹ con Yumi tiếp tục giựa vào nhau mà sống, trong thời gian đó mẹ cô ta mở một quán Shushi. Vào tháng 4 năm ngoái mẹ cô ta qua đời. Đến lúc đó ông bà nội cô ta mới đón cô ta vầ và chuyển vào học cùng trường với cô. Ông bà nội cô ta cũng thuộc dạng có tiếng tăm, ông nội cô ta là giám đốc của một công ty chuyên sản xuất ô tô. Vì vậy lên dù học không giỏi nhưng cũng vẫn xin được vào trường này và học ở khi B. Xét cho cùng thì tuổi thơ của cô ta khá là vất vả và nhiều đau buồn, có lẽ vì không được giáo dục cẩn thận lên lực học của cô ta mới kém đến vậy. - Kim kất luận câu cuối tỏ vẻ cảm thông với Yumi. Điều này làm nso khó chịu:
- Kim! Cô ta bị vậy là đáng lắm. Chị đừng nói gì cả hay tỏ vẻ giúp đỡ cô ta.
Kim im lặng không nói gì, còn nó bước ra khỏi phòng. Nó xuống chỗ bậc cửa bên tay phải. Qua khe cửa kính nó có thể nhìn thấy Yumi và Zollet đang bước xuống cầu thang. Lúc Yumi đi ra ngoài sân còn Zollet chuận bị bước vào nhà thì Yumi cầm một lắm tuyết lên và lém vào Zollet. Bình thường thì Zollet sẽ nổi giận, lần này thì khác, Zollet cúi xuống lấy một lắm tuyết lém lại Yumi. Nó cau mày, 2 người bọn họ định chơi trò lém tuyết hay sao? Tại sao lại có thể chơi trò kì cục đó được chứ ( Đối với nó thì là kì cục vì nó ghét tuyết lạnh, đối với mọi người thì sẽ rất vui ). Chơi chán trò ném tuyết Yumi và Zollet cùng nằm xuống mặt sân đầy tuyết và làm thiên thần tuyết. Nó cau mày lần 2, tại sao 2 người bọn họ lại có thể nằm lên lền tuyết ẩm ướt và lanh. Yumi đã về, Zollet cũng bước vào trong nhà, còn nó thì vẫn ngồi đấy. Tuyết không rơi nữa không có nghãi là tuyết sẽ tan. Mọi cảnh vật đều phủ tuyết trắng xóa, nó cầm một mảnh tuyết kên ăn thử, vị lanh tới buốt mồm.
- Ăn tuyết không ngon đâu, nó không có vị và rất lạnh. - Là Zollet đáng tiến lại chỗ nó.

Nó quay lại mỉn cười.
- Ăn tuyết đúng là không ngon, nhưng trơi ném tuyết và nằm trên lền tuyết thì còn bẩn hơn.
Zollet nghe thấy vậy bết nó ảm chỉ chuyện lúc nãy nhưng vẫn bước tới ngồi xuống bên cạnh nó. Cả nó và Zollet cũng im lặng nhìn tuyết. Một lúc sau cả nso và Zollet cùng đứng lên, nó mỉn cười cúi chào Zollet rồi bước về phòng. Cùng lúc đó nó nhìn ra ngoài thấy một khóm hoa hồng đỏ trên lền tuyết trắng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi