EM LÀ ÁNH SAO CỦA ĐỜI ANH



Editor: Bèo | Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Nghe cô nói nhớ mình, Tô Nam bật cười, hỏi: “Bây giờ vẫn còn sớm, có muốn ngủ thêm một lát không?”
Hình Tín Hàm “Dạ?” một tiếng, nói: “Bây giờ em không cảm thấy buồn ngủ…”
“Vậy… nằm với anh một lát nhé?”
Hình Tín Hàm rũ mắt nhìn Tô Nam, hai má đỏ bừng, nhưng vì rèm cửa được kéo kín nên cô không hề nhận ra lúc này khuôn mặt mình đang đỏ bừng vì xấu hổ.
Tô Nam dịch sang một bên, nhường chỗ cho Hình Tín hàm, anh duỗi tay ra, chờ cô nằm xuống.
Hình Tín Hàm c ắn môi dưới, trái tim như muốn nổ tung, cô cởi dép ra, cứng nhắc nằm xuống bên cạnh anh, gối dầu lên cánh tay anh.
Tô Nam mỉm cười, anh kéo chăn lên đắp cho cô, ôm cô vào lòng.
Hình Tín Hàm ngẩng đầu nhìn anh, Tô Nam nghiêng người, dịu dàng nhìn cô.
Khoảng cách hai người rất gần, đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Tim Hình Tín Hàm đập thình thịch, cô cảm thấy chắc chắn Tô Nam có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội của mình, điều này khiến cô càng xấu hổ hơn, đang định nhắm mắt lại thì anh đưa tay sờ lên mặt cô.
Hình Tín Hàm suýt nhảy dựng lên, nhìn anh không chớp mắt, anh từ từ cúi đầu lại gần, tay giữ chặt gáy cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì chạm phải con ngươi sâu thẳm của anh, cô lo lắng cắn phần thịt mềm trong miệng, Tô Nam lại hôn cô, vẫn dịu dàng như mọi khi, Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, môi lưỡi quấn quýt với nhau, hơi thở của cả hai hòa làm một, không khí dần ít đi, cô bắt đầu choáng váng, lồ ng ngực phập phà phập phồng.
Cả người Hình Tín Hàm cứng đờ, nằm thẳng tắp trên giường, ngoan ngoãn để hai tay trên bụng, khẩn trương nắm chặt chăn.

Cô hơi lo lắng, sợ anh tiếp tục làm chuyện khác, nhưng Tô Nam không làm gì cả, sau khi nụ hôn dài kết thúc, anh chỉ ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cô.
Buổi sáng, đàn ông thường… Hình Tín Hàm có thể cảm nhận được sự khác lạ trên người Tô Nam, cô ngẩng đầu gọi tên anh, hơi cử động một chút, bởi vì tư thế này làm cô không thoải mái lắm.
Rõ ràng thân thể Tô Nam đã cứng đờ, anh khẽ nhíu mày, ôm cô chặt hơn, nghe giọng nói có chút đau đớn khó tả, “Đừng nhúc nhích…”
Hình Tín Hàm lập tức không dám động đậy nữa.
Cô không kịp suy nghĩ gì, chỉ ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Hình Tín Hàm hiểu tính cách của Tô Nam, biết chắc anh sẽ không nói hai chữ kia, vì vậy cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, rõ ràng ban đầu không thấy buồn ngủ, nhưng nằm một hồi lâu, Hình Tín Hàm dần thiếp đi trong cái ôm của anh.
Ngược lại, Tô Nam không thể ngủ nổi.
Sau khi Hình Tín Hàm ngủ, Tô Nam cười tự giễu, thầm than bản thân lấy đá đập chân mình, không có việc gì nên tìm cách nào đó để hành hạ bản thân.

Còn cả cô bé ngốc này nữa, thế mà lại yên tâm ngủ say như vậy.
Lúc Hình Tín Hàm tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn, chỗ bên cạnh trống không, Hình Tín Hàm ngơ ngác ngồi dậy, dụi dụi mắt, cô nghe thấy tiếng nước chảy, còn chưa kịp phản ứng, âm thanh ấy biến mất, sau đó cửa phòng tắm chợt mở ra, Tô Nam vẫn cởi tr@n, chỉ mặc một chiếc quần bước ra ngoài.
Giây tiếp theo, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lúc nãy Tô Nam rời giường thì vào thẳng phòng tắm tắm luôn, không lấy áo theo, nên lúc này chỉ mặc mỗi quần như lúc ngủ.
Hình Tín Hàm ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn người đàn ông cởi tr@n đang lau tóc trước mặt mình.
Tô Nam cũng ngạc nhiên, không ngờ cô lại tỉnh vào lúc này.
Vừa rồi Hình Tín Hàm chỉ nhìn thấy tấm lưng trần của anh, còn bây giờ có thể quan sát rõ nét đường cong trên cơ thể anh.
Hình Tín Hàm chớp chớp mắt, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, Tô Nam cũng lấy áo thun trong tủ ra mặc vào, lúc anh xoay người lại, Hình Tín Hàm đã xuống giường, mặt cô hơi đỏ, chỉ tay về phía cửa, “Em đi tắm đây.”
Tô Nam gật đầu, “Ừm.”
Hình Tín Hàm rời khỏi phòng ngủ của anh, hít một hơi thật sâu, thầm thở dài, dáng người của anh đẹp thật đấy.
Cô lấy tay che mặt, vỗ vỗ gò má nóng bừng của mình rồi trở về phòng.
Sau bữa sáng, hai người ra ngoài làm việc của mình, hiện tại Hình Tín Hàm chưa quay phim mới, khoảng thời gian này chủ yếu là quảng bá phim, ngoài ra, thỉnh thoảng Cáp Thu sẽ nhận quay chụp quảng cáo cho cô và tham gia vài hoạt động khác.

Nhưng hôm nay, đối với Tô Nam hay Hình Tín Hàm mà nói thì đều là một ngày không hề yên bình.
Sau khi Tô Nam đến bệnh viện, anh thay áo blouse rồi ra khỏi phòng nghỉ, lúc đi đến hành lang, anh nhìn thấy người phụ nữ đã biến mất khỏi khoa cấp cứu suốt ba tháng nay, cô ấy đứng cách anh không xa, đang bị một cô y tá nhỏ khóc lóc ôm chặt.
Cuối cùng Lâm Sơ Thanh cũng quay về rồi.
Lần đó, sau khi Lâm Sơ Thanh té xỉu vài ngày, cô ấy đã biến mất khỏi khoa cấp cứu, trong cuộc họp, trưởng khoa chỉ nói cô xin nghỉ phép, sau này sẽ quay lại, còn lý do nghỉ phép cụ thể là gì thì trưởng khoa không nói.

Tô Nam đã rất lo lắng, anh gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Lâm Sơ Thanh nhưng đều không nhận được hồi âm, vì vậy, sau cuộc họp, anh đã đến văn phòng trưởng khoa, tuy biết quan hệ giữa anh và Lâm Sơ Thanh rất tốt nhưng nếu Lâm Sơ Thanh đã không muốn nói, trưởng khoa cũng không dám nhiều lời, chỉ nói cho Tô Nam biết Lâm Sơ Thanh có dấu hiệu trầm cảm, cần có thời gian và không gian để thả lỏng, điều chỉnh tâm trạng.
Sau đó lúc gọi điện với Hình Tín Hàm, Tô Nam có nhắc tới chuyện này, Hình Tín Hàm đi hỏi Hình Mộ Bạch, anh nói Lâm Sơ Thanh bị rầm cảm, vì không muốn ảnh hưởng đến các bệnh nhân của mình nên mới tạm thời rời khỏi khoa cấp cứu.
Hình Tín Hàm nói lại chuyện này cho Tô Nam biết để anh yên tâm, nhưng Tô Nam lại cảm thấy hơi khó chịu.
Anh vẫn luôn coi Lâm Sơ Thanh là người bạn thân nhất của mình, vậy mà cô chẳng nói tiếng nào đã rời đi.
Chuyện này khiến anh có cảm giác cô không coi anh là bạn tốt.
Nhưng đồng thời anh cũng hiểu được sự mâu thuẫn của cô, vì Lâm Sơ Thanh coi anh là bạn tốt, vì cô quá coi trọng mọi người trong khoa cấp cứu nên mới không nói gì đã rời đi.
Lâm Sơ Thanh đang đứng trước mặt anh, sau khi nghe y tá nhỏ bên cạnh nói: “Bác sĩ Tô tức giận lắm đấy ạ, anh ấy nói dù chị có quay lại cũng không thèm nói chuyện với chị nữa.” thì cô ấy nhướng mày, nhìn Tô Nam cười, hỏi: “Thật vậy sao, bác sĩ Tô?”
Tô Nam lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Suốt cả buổi sáng, dù cho Lâm Sơ Thanh có bắt chuyện như thế nào, Tô Nam cũng không thèm trả lời cô ấy.
Mãi đến giờ ăn trưa, Lâm Sơ Thanh đem khay cơm ngồi xuống đối diện anh, chân thành nói lời xin lỗi, hứa sẽ đãi anh một bữa để đền tội, Tô Nam mới cho cô bậc thang để leo xuống.
Thực ra anh cũng không muốn tức giận với cô, dù sao hoàn cảnh của cô… Từ góc độ của cô, anh hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng Tô Nam muốn cô hiểu, hai người là bạn tốt của nhau, không giống người khác, là bạn bè thì nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Dù cô không thể nói hết nỗi đau khổ của mình cho anh hiểu thì cũng không nên biến mất mà không nói tiếng nào.
Vốn dĩ Lâm Sơ Thanh và Tô Nam định rủ đồng nghiệp tối nay đi ăn liên hoàn, nhưng mọi chuyện lại không như kế hoạch.
Khoảng bốn giờ chiều, một vụ nổ xảy ra tại nhà máy hóa chất ở thành phố Thẩm, nhân viên y tế của khoa cấp cứu lập tức chạy tới hiện trường để giúp đỡ.
Phải đến ba, bốn tiếng sau, ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn.
Nhưng có rất nhiều lính cứu hỏa bị thương.
Trong số đó có anh trai của Hình Tín Hàm – Hình Mộ Bạch.
Anh là người bị thương nặng nhất.
Tối nay Hình Tín Hàm sẽ tham dự một buổi phỏng vấn, nên phải diễn tập cả buổi chiều, đến tối thì ghi hình.

Vì vậy, cô không biết vụ nổ tại nhà máy hóa chất, càng không biết anh trai mình bị thương nặng, đang hôn mê.
Sau khi ghi hình xong, Hình Tín Hàm mở điện thoại ra mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Cô khẽ cau mày, tự thắc mắc tại sao có nhiều cuộc gọi và tin nhắn mới như vậy.
Hình Tín Hàm mở ra xem, có vài tin nhắn mẹ cô gửi, còn lại là của Tô Nam.
Ngay lúc Hình Tín Hàm định gọi cho mẹ hỏi tình hình, xem có chuyện gì đã xảy, thì Tô Nam gọi tới, Hình Tín Hàm lập tức bắt máy: “A lô.”
Giọng Tô Nam rất nghiêm túc: “Hàm Hàm, bây giờ anh đang ở bên ngoài, em thu dọn đồ đạc xong thì ra ngoài, lên xe ngay nhé.”
Hình Tín Hàm không kịp phản ứng, nhưng vẫn làm theo lời anh nói, cầm túi lên, tạm biệt Cáp Thu, vừa đi ra ngoài vừa hỏi Tô Nam: “Ơ? Sao đột nhiên anh lại tới đây thế?”

Tô Nam nói: “Em cứ đi ra ngoài trước đi, lên xe rồi nói.”
Linh cảm của Hình Tín Hàm mách bảo có chuyện không tốt, nhưng cô không biết là chuyện gì, đành nói: “Được rồi.

Em ra ngay đây.”
Hình Tín Hàm đeo khẩu trang vaf kính râm vào rồi đi ra ngoài, cô đứng ở ven đường, nhìn trái nhìn phải, sau đó có một chiếc xe lạ dừng lại trước mặt cô, ấn còi.
Qua cửa kính, Hình Tín Hàm nhìn thấy người lái xe là Tô Nam, vì vậy lập tức lên xe.
“Đây là xe của ai thế ạ?” Hình Tín Hàm vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Tô Nam.
“Của chỉ đạo viên Ngụy.”
Chỉ đạo viên Ngụy là người hướng dẫn trong đội cứu hỏa của Hình Mộ Bạch – Ngụy Giai Địch.

Hình Tín Hàm biết anh ấy, còn rất quen thuộc là đằng khác.
Hình Tín Hàm nhíu mày, ngay sau đó lại nghe Tô Nam nói: “Anh sợ lái xe của mình đến, bị chụp ảnh thì không tốt lắm, nên anh mượn xe của anh ấy.

Chuyện này nói sau đi.”
Tô Nam gọi cô: “Hàm Hàm, có chuyện này…”
“Anh trai em thế nào rồi?”
Tô Nam nhìn cô, vẻ mặt Hình Tín Hàm rất bình tĩnh, nhưng anh nhìn ra được, cô chỉ đang giả vờ mà thôi, bởi vì bàn tay đang cầm dây an toàn của cô không ngừng run lên.
“Chiều nay có một vụ nổ ở nhà máy hóa chất, lúc đội trưởng Hình đang cứu người thì nhà máy bị sập, anh ấy bị thương rất nặng, đang ở trong phòng cấp cứu.”
Đầu óc Hình Tín Hàm như muốn nổ tung.
Tay cô run rẩy thắt chặt đai an toàn, giọng nói nghẹn ngào: “Anh mau lái xe đến bệnh viện đi.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi