EM LÀ HỒNG TÂM


Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lôi Kình đã xuống dưới tầng, ngó dì Châu đang bận rộn trong bếp, anh lên tiếng: “Trước đây khi tôi bị ốm, dì có nấu canh thuốc gì đó có vẻ rất hiệu nghiệm.”
Dì Châu gật đầu, có hơi ngạc nhiên khi đại thiếu gia hỏi tới vấn đề này: “Cậu thấy trong người khó chịu sao?” Dì đến gần muốn sờ trán anh thử thì Lôi Kình đã ngăn lại.
“Không phải tôi, dì nấu cho tôi một phần đi, tôi mang cho bạn.”
Dì Châu biết cậu Lôi có một nhóm bạn thân thiết, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là thấy kỳ lạ ở đâu đó.

Bà nhìn cậu mỉm cười gật đầu.

“Tôi nấu liền.”
Lôi Kình ừ rồi bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Vừa mới đến phòng khách, vài tiếng bước chân vang lên từ cầu thang uốn lượn.

Bốn mắt chạm nhau, Lôi Kình không chút biểu cảm thu hồi tầm mắt rồi rời đi.
Người con trai nhíu mày dõi theo bóng lưng cao lớn của Lôi Kình đoạn tiếp tục bước chân xuống dưới.

Xem tivi được một lúc thì một mùi hương khó ngửi xông vào khoang mũi, có hơi giống mùi thuốc bắc, Hoắc Dực Hành đứng dậy đi vào trong bếp.
Dì Châu đang chăm chú nấu gì đó, anh ta hỏi: “Ai bị bệnh sao dì?”
Hoắc Dực Hành bước đi không chút tiếng động, đột ngột lên tiếng dọa dì Châu giật mình một trận.
Bà nhìn anh đáp: “Là bạn của cậu Lôi.”
Từ khi nào Lôi Kình lại có tình người như vậy, còn lo cho sức khỏe của bạn bè, đúng là khó mà tin nổi.

Nhưng anh ta nghe xong chỉ gật đầu một cái đoạn trở về phòng mình.
Lôi Kình cầm bình giữ nhiệt trong tay, nhìn nhìn vài giây, khóe miệng nhếch lên, rất nhanh tiếng động cơ mô tô ồn ào vang khắp biệt thự rồi biến mất ngay sau đó.
Lôi Kình hoàn toàn đặt niềm tin vào sự may mắn chờ đợi “tiểu mỹ nhân” sẽ xuất hiện dưới chung cư, nhưng xem ra hôm nay anh không được may mắn rồi, đợi 15 phút vẫn không thấy bóng dáng của cô nhóc.
Li3m môi, nâng cổ tay lên xem thử, còn chưa tới bảy giờ sáng, không biết khi nào cô mới bắt đầu đến trường.
Vừa châm thuốc vừa ngẩng mặt ngó chung cư hạng trung cao sáu tầng, không chắc cô ở tầng nào.

Hút xong điếu thuốc, mặc kệ cái nhìn không thiện ý của chú trông coi trạm gác, anh tiếp tục nửa đứng nửa ngồi trên cục cưng của mình.
Vừa đảo mắt một vòng, khi trở lại sảnh trệt bên trong chung cư, cả người cứng đờ, tầm nhìn cứ thế dán chặt trên thân ảnh mảnh mai trong bộ đầm tím đơn giản, không hoa văn, tay cô cầm theo bao rác màu đen không lớn lắm.
Anh chớp mắt, đôi con ngươi hiện lên ý cười, vừa đứng dậy khỏi yên xe, cô gái nhỏ cuối cùng cũng thấy anh rồi.
“Đợi em thật mẹ nó như chờ sung rụng.” Anh vứt tàn thuốc vào thùng rác, đưa bình giữ nhiệt ra trước, đối với vẻ mặt kinh ngạc như thể anh là người ngoài hành tinh của cô anh chẳng chút ngại ngùng, còn ngang nhiên thẳng thắn: “Canh thuốc thông họng, cho em.” Anh dụi vào người quá nhanh, Trác Mộng Nhan không tránh được vội ôm lấy.
“Sao anh ở đây?” Lúc này mới kịp phản ứng với việc anh có mặt ở khu chung cư này, còn cả cái gì gọi là “canh thuốc”.

Hai người cũng không có thân thiết đến mức có thể tặng thuốc cho đối phương đâu.
Lôi Kình trả lời như chuyện hết đỗi bình thường: “Đưa canh cho em.” Xong chuyện rồi, anh cũng không nên nán lại lâu, kẻo bị phụ huynh của cô bắt gặp thì không tốt lắm.
“Nhớ uống đấy.”
Nhìn anh trở lại chiếc xe mô tô hết sức bắt mắt kia, nhìn anh đội mũ bảo hiểm vào rồi, Trác Mộng Nhan sực hoàn hồn chạy tới, cô đẩy bình giữ nhiệt lại cho anh.
“Tôi không nhận đâu.”
“Giọng của em đã khàn như vậy rồi.” Lôi Kình nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, có chút khó chịu, anh cũng có phải đưa thuốc độc cho cô đâu.


“Canh thuốc này rất tốt.”
“Tôi không…”
“Không muốn thì em vứt đi.” Thả lại một câu lạnh lùng đó, thiếu niên lên ga một đường chạy nhanh, chỉ để lại tiếng động cơ ầm ỉ và hương nước hoa quen thuộc.
Trác Mộng Nhan thở hắt ra một hơi, cụp mi ngắm bình giữ nhiệt trong ngực, chẳng hiểu sao cô không muốn vứt nó, dù sao thì… cũng là lòng tốt của người ta.

Có điều thái độ anh đối với cô khiến cô không sao thích ứng nổi.

Là muốn chơi đùa cô à? Cô cũng không chơi nổi với anh đâu.
Trên đường đến trường, Trác Ôn có hỏi cô cái bình giữ nhiệt đột nhiên xuất hiện là từ đâu, cô đáp qua loa: “Con mới mua ạ.” Thấy ông không nghi ngờ gì mới yên tâm.
“Giọng của con sao còn tệ hơn cả hôm qua vậy?” Liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, mày cau lại.

“Chiều bố đón con đến bệnh viện khám lại.”
Trác Mộng Nhan không muốn tới bệnh viện, khám nữa cũng vô dụng thôi, cô nhỏ giọng: “Không cần đâu ạ, bệnh vặt này của con đã như vậy suốt nhiều năm nay rồi.

Con sẽ cố gắng hạn chế nói.”
Ông không bắt ép con gái nữa, lại chuyển sang chủ đề khác mang tính quan trọng hơn.


“Tuần sau bố và dì Diệp Vân làm bữa tiệc nhỏ.” Ý của ông cũng là nói tuần sau hai mẹ con Hàn Diệp Vân sẽ chuyển vào sống cùng hai bố con.
Trác Mộng Nhan khựng người mất vài giây, cô lẳng lặng siết chặt những ngón tay đang ôm bình giữ nhiệt, rồi gật đầu một cái: “Con đã biết.” sau đó cô không nói thêm câu nào, ánh mắt dõi theo cảnh vật lướt nhanh dọc đường.
Đến cổng trường, đợi khi xe của bố đã khuất khỏi tầm nhìn, cô không vào lớp ngay mà chuyển hướng đi đến công viên nhỏ đối diện, mục đích là để giải quyết canh thuốc mà Lôi Kình cho.
Vừa mở nắp bình ra, cái mùi thuốc bắc khó ngửi đã ập vào mũi, cô nhăn nhăn mặt, có chút bất lực khi phải uống thứ này, chẳng biết có tác dụng không nhưng chỉ với cái mùi đó đã không muốn uống rồi.
Cuối cùng vẫn bóp chặt mũi nếm thử canh thuốc, đắng hơn cô nghĩ nhiều.
“Thật sự…” Đắng đến đến mức đầu lưỡi run rẩy.

Li3m li3m môi, đoạn đậy lại nắp bình.
Thời gian không còn nhiều cô nhanh chóng trở lại lớp học, ngạc nhiên là cổ họng hình như đã dễ chịu hơn.

Thần kỳ như vậy? Quả nhiên đúng với câu “thuốc đắng dã tật”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi