EM LÀ VÌ SAO CHIẾU SÁNG CUỘC ĐỜI ANH


Lâm Ánh Yên vì họ mà có động lực gõ cửa, không muốn vì mình mà liên lụy hết những người thân bên cạnh mình.
Cốc! Cốc! Cốc!
Lâm Ánh Yên vừa gõ vào cửa ba tiếng, cửa đã tự động mở ra.

Cô vừa sợ vừa lo lắng, vẻ chần chừ của cô lại càng khiến người bên trong khó chịu.
Lâm Ánh Yên lấy hơi mạnh, thở ra một cái rồi từ từ đi vào trong.

Dương Triết Phàm đang ngồi đưa lưng về phía cô, giọng nói như muốn lấy mạng người khác của hắn, làm cô lùi về sau vài bước.
_ Ai mở cửa cho cô ra?
_ Là...là quản gia.

Nhưng chú đừng làm gì bà ấy, bà ấy chỉ muốn...!muốn gọi tôi ăn tối.

_ Vậy bà ấy xứng đáng bị đuổi.
_ Chú Dương...!tôi phải làm gì, chú mới tha cho những người bên cạnh tôi đây?
Dương Triết Phàm vừa nghe xong, đã xoay ghế, đối diện với Lâm Ánh Yên.

Đôi mắt bồ câu của cô, cứ long lanh nhìn về phía hắn, càng khiến hắn phải khó chịu.
Dương Triết Phàm chống hai tay dưới cằm, quan sát Lâm Ánh Yên một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng, đưa ra yêu cầu:
_ Tôi không đụng đến họ, chỉ là cô làm liên lụy đến họ.

Chỉ cần cô an phận làm thiếu phu nhân tạm thời của tôi, thì nhất định cô sẽ sống một cuộc sống sung sướng.


Còn nếu không, tôi không những giam cầm cô, còn khiến cô phải đau khổ đến tột cùng.
_ Tại sao phải là tôi? Tôi nợ gì chú sao? Sao chú cứ phải gây khó dễ cho tôi chứ?
_ Không phải nợ.

Mà cô rất giống với người con gái mà tôi đang tìm.

Người đã khiến tôi có được những thứ như ngày hôm nay!
Lâm Ánh Yên ngây người, thế hóa ra cô chỉ là kẻ thế thân, vô tình bị hắn nhìn trúng.

Cô mỉm cười ngu ngốc, khi tin vào thứ tình yêu màu hồng của Tử Trạch, để bây giờ phải chịu cảnh đau khổ thế này!
Lâm Ánh Yên từ từ bước đến cạnh bàn làm việc, muốn một lần dũng cảm nói ra những điều mà mình suy nghĩ.

Muốn một lần không kiềm chế lời nói, nói ra hết tất cả.
Lâm Ánh Yên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Dương Triết Phàm, can đảm nói ra suy nghĩ của mình!
_ Dương Triết Phàm, chú tìm người phụ nữ của mình, thì liên quan gì đến người có gương mặt giống với cô ấy như tôi? Tôi đơn thuần là một cô gái mười chín tuổi, chỉ muốn được học hết bốn năm đại học, để có thể lo cho ba mẹ của mình.
_ Chú dùng quyền bức ép tôi, muốn tôi ở cạnh chú, thì có được ích lợi gì chứ? Chú tìm không ra người đó, liền muốn bắt tôi ở cạnh, làm bia đỡ cho cơn tức giận của sao? Chú xứng đáng và mãi mãi cũng không tìm được người đó!
Dương Triết Phàm đen mặt, im lặng nghe hết từng câu từng chữ mà Lâm Ánh Yên nói.

Hắn đã thật sự tức giận rồi, người mà dám nói ra những lời này, còn chưa sinh ra đời.

Vậy mà cô lại cả gan đứng trước mặt hắn, nói ra những lời chạm đến giới hạn.
Hắn đứng lên, từ từ ép sát cô đến đường cùng, đến khi lưng cô chạm vào cánh cửa tự động vừa rồi! Lâm Ánh Yên tuy sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào mắt hắn, muốn thử xem có thể đoán được tâm tư của tên ác ma này?

Dương Triết Phàm mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay lên bóp cổ cô, đến khi hai chân không còn chạm đất, hắn liền lạnh lùng lên tiếng, cảnh cáo:
_ Lâm Ánh Yên, cô nên biết thân biết phận của mình, còn nói ra những lời nói như vừa rồi, thì đừng trách tại sao tôi lại thẳng tay gi3t chết Khương Nhất Trì.
_ A...
Hắn nói xong liền buông cô ra, cánh cửa lại tự động mở ra, cô bị mất đà ngã thẳng ra khỏi cửa.

Cơn khó thở vừa rồi biến mất, cứ như cô vừa dạo chơi ở địa phủ về.

Cảm giác đứng giữa cánh cửa sinh và tử, thật sự rất khó chịu.
Lâm Ánh Yên quên mất mục đích của mình khi đến đây, vội vàng ngồi bật dậy, nhìn Dương Triết Phàm vẫn đang đứng đó, nhỏ giọng cầu xin:
_ Chú Dương, vừa rồi tôi không đúng, chú đừng để tâm đ ến.

Chú yên tâm, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ không chống đối chú nữa!
_ Cô tốt nhất là nói được làm được! Bây giờ thì cút về phòng, ngoan ngoãn ở đó cho tôi!
Lâm Ánh Yên gật đầu, nhanh chóng chạy về phòng, không muốn làm hắn mất hòa khí.

Quay về phòng ngủ, cô co người ngồi trên ghế, tay chạm vào cổ, không động thì thôi, nhưng động vào là thấy đau.

Sự tủi thân khiến cô rơi nước mắt, nghĩ đến gia đình và bạn bè, cô không thể chống đối hắn ta.

Cô nức nở khóc, bây giờ không có điện thoại gọi cho Hàn Tử Châu, cũng không thể học bài hay làm bài.

Cô từ từ thiếp đi, cả người ngã xuống sofa, cứ vậy mà chìm sâu vào giấc ngủ.

...
Trong bệnh viện.
Hàn Tử Châu lo lắng ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trên tay vẫn đang cầm chiếc điện thoại, chờ Lâm Ánh Yên gọi đến là có thể bắt máy.

Nhưng đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn không gọi điện báo bình an, càng khiến cho Hàn Tử Châu lo lắng hơn.
Một lúc lâu, đấu tranh lí trí thế nào, Hàn Tử Châu lại quyết định chủ động gọi điện cho Lâm Ánh Yên.

Nhưng điện thoại lại đang ở chỗ của Dương Triết Phàm, cô ta lại không hề biết.
Reng, reng, reng...
Tiếng chuông điện thoại vang vọng trong căn phòng ít ánh sáng.

Dương Triết Phàm liếc mắt nhìn sang, mặt không biến sắc, trực tiếp ấn nghe, còn tiện tay mở cả loa ngoài.
Điện thoại vừa kết nối, không cần biết người nghe là ai, Hàn Tử Châu đã vội vàng hỏi vọng vào, không hề che giấu đi sự lo lắng!
_ Yên Yên, cậu không sao đó chứ? Mình chờ điện thoại của cậu mãi, may là cậu nghe máy.

Để cậu phải chịu khổ rồi, nhưng cậu yên tâm, Khương Nhất Trì có mình chăm sóc sẽ không sao!
_ Đổi lại là cậu, cậu lại phải ở cạnh tên ác ma Dương Triết Phàm.

Một cô gái như cậu, từ nhỏ đã bị bắt nạt, không có mình ở bên cạnh, cậu tự chăm sóc bản thân.

Còn việc học, thầy hiệu trưởng nói, sẽ không truy cứu cậu nghỉ bao nhiêu ngày, học bổng vẫn sẽ là của cậu.
_ À phải rồi, vừa nãy mẹ cậu gọi đến, hỏi là tại sao cậu không nghe máy của bà ấy! Mình có nói dối với bà ấy, cậu lo học chuẩn bị thi nên tạm thời tắt điện thoại một thời gian dài.

Nên là trong thời gian tới, có rảnh sẽ chủ động liên lạc về.
_ Yên Yên, cậu đừng để uất ức quá rồi lại khóc, kích động quá sẽ dẫn đến ngất đi! Tốt nhất là nên giữ bản thân không được quá kích động.

Cậu có nghe mình nói gì không? Sao lại không trả lời? Yên Yên, Yên Yên? Kỳ lạ!

Tút, tút, tút...
...
Bụp.
Dương Triết Phàm đẩy mạnh cánh cửa, khiến nó va vào tường, tạo nên tiếng động chói tai.

Hắn nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang co rút trên sofa, chẳng hiểu sao cả người co thắt lại.
Hắn từ từ đi đến, ngồi phịch xuống cạnh Lâm Ánh Yên, vừa định đưa tay muốn gọi cô dậy, lại nghe cô thì thào trong miệng, vừa hay hắn lại có thể nghe được!
_ Mẹ ơi, Tinh Tinh không sao, Tinh Tinh vẫn còn bài tập chưa làm! Ba ơi, đợi Tinh Tinh lấy được học bổng, ba mẹ sẽ không phải chịu cực để kiếm tiền cho Tinh Tinh ăn học nữa! Ba mẹ ơi, Tinh Tinh đỗ đại học rồi! Ba mẹ khen Tinh Tinh đi!
_ Tinh Tinh?
_ "Tinh Tinh, chúng ta mau về thôi con, đã trễ rồi!"
_ "Vâng ạ! Anh ơi, em phải về rồi, lần sau có cơ hội, sẽ gặp lại nhau ở một nơi khác! Tạm biệt anh!"
_ "Tinh Tinh, nhanh nào con!"
Từng dòng suy nghĩ chạy trong đầu hắn, cứ như cuộn phim lập đi lập lại ở một khoảng kí ức, của một cô bé tên Tinh Tinh.

Hắn chăm chú nhìn Lâm Ánh Yên, chợt nhớ đến đôi mắt bồ câu của cô bé Tinh Tinh trong kí ức.

Hắn luôn nghĩ cả hai chỉ giống nhau ở đôi mắt, không nghĩ biệt hiệu cũng có thể giống nhau như vậy!
Hắn trầm ngâm nhìn cô, muốn gọi cô dậy để hỏi cho ra lẽ.

Nhưng vẫn không đành lòng phá hủy giấc ngủ của cô.

Hắn nhìn thêm một lúc, rồi bế cô đặt lên giường, chính mình cũng nằm bên cạnh.
*Giải nghĩa: Tinh đồng nghĩa với sao, tức là sao trời, còn có thể gọi là "định tinh, tinh tú hoặc là hằng tinh".

Có thể hiểu theo nghĩa, tác giả chỉ Lâm Ánh Yên là ngôi sao sáng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi