EM LÀ VÌ SAO CHIẾU SÁNG CUỘC ĐỜI ANH


Diệp Thượng Phong đến biệt thự của Lâm Ánh Yên, vừa định đưa tay ấn chuông thì nhớ đến, Chân Mãn nói ở đây còn có ba mẹ của cô.

Anh ta đi qua đi lại, không biết nên làm gì! Lấy điện thoại định gọi cho Dương Triết Phàm, thì lại sợ hắn ta sẽ cho một vé đăng xuất vì làm phiền không gian riêng của hắn.
Diệp Thượng Phong nhìn cánh cổng, trong đầu liền nghĩ đến một ý tưởng táo bạo.

Anh ta xoắn tay áo lên đến khủy tay, rồi bắt đầu trèo qua cổng.
Cả người đã vào được bên trong, Hàn Tử Châu bất ngờ xuất hiện.

Nhìn Diệp Thượng Phong một lúc, rồi lớn tiếng gọi:
_ Bới người ta, có ăn trộm.

Bới người ta, có ăn trộm, mau đến đây đi!
_ Ê nè, tôi không phải ăn trộm.
Diệp Thượng Phong nhanh chóng leo xuống, muốn níu tay Hàn Tử Châu lại, nhưng cô ta đã chạy vào trong nhà! Lớn tiếng gọi Dương Triết Phàm:
_ Dương Triết Phàm, nhà Yên Yên có ăn trộm.
_ Ăn trộm?
_ Tôi không phải mà!
Diệp Thượng Phong chạy vào, đứng phía sau Hàn Tử Châu, th ở dốc phản bác lại.

Cô ta vừa nhìn thấy Diệp Thượng Phong, đã chỉ tay vào anh ta, nói lớn:
_ Là anh ta, tôi thấy anh ta leo rào vào đấy! Dương Triết Phàm, anh quen người này sao?
_ Là Diệp Thượng Phong!
_ Diệp Thượng Phong? Cái người mà loại phụ nữ nào cũng xài qua sao?
_ Nè, cô ăn nói kiểu gì vậy hả? Cô không được như họ liền ghen ăn tức ở sao?
Hàn Tử Châu bĩu môi, tỏ ra khinh thường Diệp Thượng Phong, từ từ đi đến ngồi đối diện với Dương Triết Phàm và Lâm Ánh Yên.


Giọng nói đầy lạnh lùng và không xem anh ta ra gì:
_ Tôi ghen ăn tức ở? Anh có cho tôi cũng không thèm, ở đấy mà ghen ăn tức ở.

Còn nữa, anh tốt nhất là tránh xa Dương Triết Phàm ra! Anh ta ở gần anh, tôi lại thấy không an tâm gì cả!
_ Cô...!tôi...!Dương Triết Phàm, cậu mau giải thích cho tôi một câu đi!
_ Cô ta nói đúng mà!
Diệp Thượng Phong cứng họng, thật sự không thể nói lại Dương Triết Phàm.

Anh ta đành đi đến, ngồi gần Lâm Ánh Yên, tỏ ra yêu nghiệt, nói:
_ Cô gái nhỏ Ánh Yên, em nói giúp anh một câu đi! Chúng ta tuy gặp nhau lần này nữa là hai lần.

Nhưng anh biết, em không kì thị anh như họ.

Có đúng không?
_ Thật ra...em không hiểu họ đang nói gì cả!
_ Hả? Không...!không hiểu?
Lâm Ánh Yên gật đầu, ngây thơ nhìn Diệp Thượng Phong.

Cô không hiểu thật mà, đã biết đầu đuôi câu chuyện là gì đâu! Bảo cô nói giúp, vậy nói giúp cái gì?
Hàn Tử Châu không nhịn được cười lớn, đưa ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Ánh Yên, sau đó nhỏ giọng bảo:
_ Yên Yên, cậu cứ giữ vững phong độ như vậy! Không cần hiểu, cũng không cần biết gì cả!
_ Dương Triết Phàm, cô ta là ai vậy?
_ Là em vợ.
_ Em vợ?
Cả Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong đều kinh ngạc nói lớn.


Hàn Tử Châu không nhịn được, lên tiếng hỏi trước:
_ Dương Triết Phàm, tôi trở thành em vợ của anh khi nào vậy hả? Có chết tôi cũng muốn làm chị, chứ không muốn làm em.
_ Ủa khoan, các người đang nói gì vậy? Đây là em vợ, nhưng lại muốn làm chị không muốn làm em.

Vậy vợ của cậu là cô gái nhỏ Ánh Yên này sao?
_ Không phải, em là bạn của Tử Châu, là người nhà của chú Dương.
Câu nói thành công khiến cho Dương Triết Phàm phải đen mặt, bầu không khí cũng trở nên khác lạ!
Diệp Thượng Phong và Hàn Tử Châu tằng hắng vài cái, rồi nhẹ nhàng chuồn đi mất! Cô gái Lâm Ánh Yên này đúng là báo thủ mà, câu nói vừa rồi cũng dám nói ra!
Lâm Ánh Yên nhìn hai người họ chạy trối chết như vậy, thật sự không hiểu là có chuyện gì sắp xảy ra.

Cô ngây thơ lên tiếng, còn không hề nhìn người bên cạnh có biểu cảm thế nào!
_ Họ bị sao vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?
Thấy người bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, Lâm Ánh Yên nhìn sang, sau đó vội vàng sờ trán hắn, nhỏ giọng hỏi:
_ Chú Dương, chú sao vậy? Bị bệnh rồi sao?
_ Tinh Tinh, em sao lại nói chúng ta là người nhà?
_ Không phải người nhà thì là gì?
_ Là vợ chồng tương lai.
_ Nhưng, nhưng sao chú biết được, khi ba mẹ em biết tuổi thật của chú, sẽ phản ứng thế nào?
Dương Triết Phàm quên mất, vừa rồi nhập vai quá sâu, vẫn còn nhớ mình chỉ hai lăm tuổi.

Hắn nhìn cô một lúc lâu, sau đó nói:
_ Vậy theo như ý của ba em, tôi sống ở tuổi hai mươi lăm.
_ Sao có thể? Chú như vậy là phạm pháp đấy!
_ Tinh Tinh, em có thể đừng dùng luật pháp nói chuyện với tôi không?
Lâm Ánh Yên lắc đầu, nhỏ giọng phản bác:

_ Nhưng em học luật, phạm pháp thì là phạm pháp, không thể thay đổi.
Dương Triết Phàm bất lực, rốt cuộc hắn có lí trí thế nào, mới không phải tức giận trước cô nhóc Lâm Ánh Yên này vậy? Hắn thật sự muốn dạy cô những thứ, khiến cô có thể trưởng thành hơn.

Nhưng như vậy, hắn lại không thể để cô bên cạnh mình!
Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, kiêu ngạo hỏi lớn:
_ Nhóc con, chẳng phải em từng hỏi, tại sao tôi lại làm giàu mà không đi học, có đúng không?
_ Dạ!
_ Vậy tôi trả lời em, tôi làm chuyện xấu đấy! Nếu không thì em nghĩ, ai cũng sợ tôi khi tôi chỉ là một tổng tài sao?
Lâm Ánh Yên vừa đưa miếng trái cây vào miệng, đã ngơ ngác không dám nhai.

Cô nhìn hắn, chẳng hiểu vì sao cô lại tin hắn một cách kì diệu.
Dương Triết Phàm bày ra bộ mặt nguy hiểm, muốn doạ Lâm Ánh Yên một phen.

Nếu không cô lại hỏi hoặc nói những câu, hắn không thể lường trước được!
_ Nhóc con, em bây giờ là con mồi của tôi, có tin tôi một phát bóp ch3t em không?
_ Chú ơi, chú nói với em những chuyện này làm gì? Chú muốn bóp ch3t em, thì đã bóp ch3t ngay lúc ở thư phòng rồi!
Dương Triết Phàm lúc này thật sự đã không chịu được, đưa tay nhấc bổng cô lên, ngồi ngang người mình.

Nhìn cô bây giờ, hắn thật sự không biết nên làm gì mới phải!
Hắn đưa tay chỉ vào ngực trái của cô, nhỏ giọng hỏi:
_ Em còn có trái tim không? Cứ phải nói sốc họng tôi em mới chịu được sao?
_ Em lại nói sai rồi sao? Với lại, em không phải cảnh sát, cũng không phải người có cấp cao.

Em vừa mới là sinh viên năm nhất, chú nói nhiều chuyện xấu của mình với bạn của chú.

Em cũng không thể báo cáo cho cấp trên để bắt hai người!
_ Em muốn bắt thật sao?
Lâm Ánh Yên lắc đầu, suy nghĩ gì đó rồi hôn chụt lên má hắn, nhỏ giọng nói:
_ Cảm ơn chú ngày hôm nay! Chú có thể về DT làm việc rồi!
Dương Triết Phàm lần đầu bị con gái hôn, lại còn là tình huống bất ngờ.


Hắn không tin, bây giờ mặt hắn đã nóng bừng, chăm chú nhìn Lâm Ánh Yên không rời mắt.
Cô đưa tay sờ mặt hắn, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi:
_ Chú ơi, mặt chú rất nóng, có phải sốt rồi không?
_ Là say đấy!
_ Say? Say cái gì?
_ Say em rồi!
Dương Triết Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng tìm đôi môi nhỏ của cô mà hôn.

Có lẽ từ lần đầu hôn cô, hắn đã thật sự nghiện rồi! Nghiện tất cả của cô, từ đôi môi đỏ mọng này, đến cái nụ cười rạng rỡ của cô.
Còn cô thân hình nhỏ nhắn, hai tay hắn giữ cũng vừa vòng eo con kiến của cô.

Còn có đôi chân thon thả, nhưng lại lùn tịt của cô.

Mái tóc dài qua lưng, mang theo mùi hương thuộc về riêng cô.
Hắn thật sự nghiện rồi, không thể dứt ra được, càng không thể để cô ra khỏi tầm mắt.

Đến ngủ cũng muốn ôm lấy cô, thức giấc cũng muốn nhìn thấy cô đầu tiên.
Bảy năm hắn lập nghiệp, hai năm tìm Lâm Ánh Yên, ba mươi hai năm kiềm chế d*c vọng.

Bây giờ kiềm chế thêm, đối với hắn cứ như là địa ngục.

Nhưng hắn thật sự không muốn một cô nhóc mười chín tuổi như cô, phải bị vấy bẩn quá nhiều.

Bây giờ cô vẫn còn là cô gái hồn nhiên, muốn đi học để lo cho gia đình.

Hắn không ngăn cản, lại càng muốn cô muốn làm những điều mình thích.
Nhưng ngoài hắn ra, ai cũng đừng mong có suy nghĩ đen tối với Lâm Ánh Yên.

Khương Nhất Trì đã là một bài học đắt giá rồi! Ai không biết khó mà lui, thì đừng trách hắn ta ra tay độc ác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi