EM LÀ VÌ SAO CHIẾU SÁNG CUỘC ĐỜI ANH


Diệp Thượng Phong gật đầu đồng cảm, nhưng lại nhớ ra chuyện gì đó, liền quay sang hỏi Hàn Tử Châu:
_ Vậy tại sao, bây giờ em vẫn họ Hàn? Nhà em vẫn được gọi là Hàn gia?
_ Em không biết! Mẹ chưa từng nói chuyện này! Nhưng em từng nghe người làm nói, họ tên của em do ông ngoại đặt, trước khi lâm chung, ông không cho ai đổi lại.

Có lẽ ông đoán được có chuyện không hay xảy ra.

Còn về Hàn gia, thì em không nghe nhắc đến!
Diệp Thượng Phong gật đầu, hoá ra không ai là không có quá khứ, chỉ là nó như thế nào thôi! Vui có, buồn có, và bi thảm cũng có.

Quá nhiều kết quả, khiến cho chúng ta phải bất ngờ.
...
_ Phu nhân, đây là những gì tôi chụp được trong buổi sáng.
Điệp Hạ nhìn phong bì trên bàn dày cộm, bất giác lại có dự cảm chẳng lành.

Bà ta từ từ cầm lên, mở nó ra xem, hình ảnh bên trong khiến bà phải tức giận.
Xem hết tất cả đồng hình trong tay, ánh mắt như tia lửa, muốn đốt cháy tất cả.

Bà quăng hình xuống sàn, tức giận quát lớn:
_ Tiếp tục điều tra, ba ngày sau, nếu còn có chuyện này tiếp diễn, thì lôi Hàn Tử Châu về đây cho tôi!
_ Dạ vâng, tôi xin phép.
Tên vệ sĩ rời đi, để lại một mình Điệp Hạ với cơn tức giận.

Bà ta nhìn từng hình ảnh thân mật của Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong, trong đầu lại nhớ đến tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cố gắng kiềm nén cơn giận, đưa tay ấn vào chuông trên bàn, rồi nói lớn:
_ Mau vào đây!

Cạch.
Rất nhanh một người đàn ông đi vào, nhìn Điệp Hạ cúi người, hỏi:
_ Điệp tổng có gì căn dặn?
_ Từ nay về sau, không ai được phép gọi Điệp gia là Hàn gia, Điệp phu nhân là Hàn phu nhân.

Tôi từ nay không sống dưới lớp vỏ của Hàn gia, ai còn mắc sai lầm, thì chuẩn bị cuốn gối đi là vừa!
_ Vâng, chuyện này tôi sẽ thông báo cho giới truyền thông, sẽ không làm Điệp tổng thất vọng.
Điệp Hạ gật đầu, ngoắc tay bảo anh ta ra ngoài, rồi tiếp tục làm việc.

Nhưng trong đầu vẫn luôn giữ hình ảnh của Hàn Tử Châu và Diệp Thượng Phong.

Càng nghĩ càng khiến bà ta phải tức giận.
...
Đã qua hai ngày, kể từ khi Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên đi tiệc thượng lưu.

Cô cứ chăm chú vào đống bài tập và giáo án của giáo sư Tiêu, khiến Dương Triết Phàm cũng phải chán nản thay cô.
Reng, reng, reng...
Điện thoại Lâm Ánh Yên lại reo lên, từ hôm đó đến nay, Dương Triết Phàm quên bén đi là mình sẽ nói với cô, về chuyện mẹ cô gọi đến.

Nhưng cứ nhìn cô chăm chú học, cũng khiến hắn quên mất đi!
Lâm Ánh Yên cầm điện thoại lên nghe, đưa sát vào tay rồi nói:
_ Alo, mẹ ạ!
_ Tinh Tinh, mẹ nghe Tử Châu nói con đang ôn tập để thi tốt nghiệp, gom bài tập của cả bốn năm lại, như vậy cực lắm con.
_ Mẹ, bài rất dễ hiểu, với lại, con có thể hỏi giáo sư, cũng không cực đâu ạ!
_ Vậy về nhà đi, mẹ và ba chăm sóc con, còn có thể yên tĩnh hơn nữa!
_ Hả, chuyện này...
_ Sao vậy? Không được sao?
Lâm Ánh Yên đưa mắt nhìn Dương Triết Phàm, hắn không hiểu gì cả, chỉ biết đối mắt lại với cô.
Lâm Ánh Yên thở dài, suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng từ chối:
_ Mẹ, con ở lại để lâu lâu lên lớp cùng mấy anh chị khối trên, có thể thu thập thêm kiến thức.
_ Vậy sao? Vậy cũng được, khi nào nghỉ thì về nhà chơi, ba con nhớ con rồi!
_ Dạ, con biết rồi!
_ Thôi, mẹ cúp máy đây, phải đi làm rồi!
_ Dạ, mẹ với ba giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức đấy nhá!
_ Mẹ biết rồi, con học tiếp đi!
Lâm Ánh Yên cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn, rồi liếc nhìn sang Dương Triết Phàm, nhỏ giọng hỏi:
_ Anh không hỏi em gì sao?
_ Mẹ bảo em về nhà sao? Tại sao lại từ chối?
_ Vậy em gọi lại mẹ, nói mai em về!
_ Ê, anh đùa mà!
Lâm Ánh Yên bật cười, sau đó đưa đống giáo án đã giải được một nửa cho Dương Triết Phàm, sau đó tự tin nói:
_ Anh nhìn đi, chỉ mới một tuần đã giải hết đống này, chỉ còn hơn một nửa nữa thôi!
_ Tinh Tinh, em học ít thôi, anh dư sức nuôi cả gia đình em mà!
_ Nhưng em như vậy quen rồi, với lại đâu phải cái nào em cũng dựa dẫm vào anh.
Dương Triết Phàm thở dài lắc đầu, đưa tay xoa đầu cô, nhỏ giọng nói:

_ Đi thay đồ, đến văn phòng anh làm việc.
_ Được!
...
Dương Triết Phàm nắm tay cô đi vào DT, trên tay còn cầm theo cặp của Lâm Ánh Yên, khiến không ít người phải ngưỡng mộ cô.
Cảm giác được nhiều người nhìn ngó, đối với Lâm Ánh Yên cũng đã khá quen thuộc rồi! Dù sao đây cũng là chuyện mà một người sẽ làm thiếu phu nhân tương lai như cô phải làm!
Hai người vừa khuất bóng, nhân viên đã tụm ba tụm năm để bàn tán, ai ai cũng xem Lâm Ánh Yên như một nữ thần.

Chỉ vì mấy ngày trước, Dương Triết Phàm ra tay hào phóng, tăng lương cho tất cả các nhân viên trong Tập đoàn.

Còn thưởng thêm trong tháng này!
_ Mau nhìn đi, phu nhân nhà ta như vác vàng trên người vậy! Nhìn đẹp xỉu luôn vậy đó!
_ Phải đấy, mấy con tiểu tam khác sao so được với phu nhân nhà ta.

Vẻ đẹp thuần khiết đó, lại khiến tôi còn đổ chứ đừng nói là nam nhân.
_ Giọng nói cũng rất ngọt ngào đấy! Hôm trước tôi còn nhìn cô ấy với cự ly rất gần.

Vẻ đẹp mặt mộc, đúng là đỉnh cao mà!
_ Nè, không làm việc ở đây tụm ba tụm năm bàn tán chuyện nhà người ta sao?
_ Thư kí Chân? Bọn em sai rồi!
_ Nhưng các người nói đúng thì đừng nói to, tôi đi trước đây!
Chân Mãn mỉm cười, còn liếc mắt đưa tình với các nhân viên nữ, khiến cho nhân viên nam cũng phải ganh tị.

Từ ngày Chân Mãn làm ở đây, cho dù là bà cô bốn mươi tuổi cũng phải mở miệng khen nhan sắc đẹp phi giới tính của Chân Mãn.
Cho dù là trong tình huống nào, Chân Mãn cũng có thể thể hiện nét đẹp độc đáo của mình.

Nên có lẽ, nhân viên nữ đều thấy rất bình thường, còn xem đây là trò tiêu khiển để mua vui.
...
Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên đến văn phòng, rồi cho người đem nước và bánh đến cho cô.

Một lúc sau hắn liền đi họp, để cô ở lại văn phòng một mình.
Đồng hồ đã trôi qua một tiếng, nhưng Lâm Ánh Yên vẫn chăm chú nghiên cứu giáo án.

Cô ngước nhìn đồng hồ, thấy đã gần giờ trưa, nên cô đặt chút đồ ăn để chờ Dương Triết Phàm quay lại.

Lâm Ánh Yên buồn chán, đóng tập sách lại rồi ra khỏi văn phòng.

Nhìn bàn làm việc của Chân Mãn cũng trống không, cô đành đi thẳng xuống sảnh chờ lấy đồ ăn.
Chân vừa bước vào thang máy, đã đụng mặt với một nhân viên cấp cao trong DT.

Cô ta đưa mắt nhìn Lâm Ánh Yên, rồi thấy nơi này không có người khác, liền lên tiếng châm chọc:
_ Đúng là loại phụ nữ ham danh hám lợi, chỉ muốn bám lấy cành cao để vươn lên.

Đúng là không biết nhục mà!
Lâm Ánh Yên im lặng, giả vờ như không phải đang mỉa mai mình, khiến cô ta phải tức giận.

Đưa tay kéo cô quay lại đối diện với cô ta, tức giận quát:
_ Lâm Ánh Yên, tôi là nói cô đấy!
_ Tôi biết!
_ Cô biết mà còn không trả lời tôi? Khinh thường tôi à?
_ Không thì sao? Trong thời gian chị nói xấu mỉa mai tôi, thì có lẽ chị đã viết được vài cái code, hoặc đã làm xong vài dự án.

Nhưng đây là do tôi nói quá thôi! Chị đừng để tâm.
_ Cô...
Suỵt...
_ Dành chút kiến thức làm việc đi, tôi phải đi chuẩn bị bữa ăn cho chồng tôi rồi! Tạm biệt!
Lâm Ánh Yên ra khỏi thang máy, từng lời nói vừa rồi của cô khiến cho cô nhân viên độc mồm độc miệng kia phải tức giận.

Ánh mắt nhìn theo cũng phát ra lửa, nhưng không thể làm gì ngoài nuốt cục tức này vào trong.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi