EM LÀ VÌ SAO CHIẾU SÁNG CUỘC ĐỜI ANH


Lâm Ánh Yên vừa về đến ngõ phố, vừa xuống xe đã có không ít người nhận ra, còn vui vẻ vẫy tay chào cô, lớn tiếng gọi:
_ Yên Yên, còn về rồi đó sao? Lâu quá không gặp, đẹp ra hẳn.
_ Dạ, bác năm vẫn khỏe chứ ạ?
_ Yên Yên, đã thi xong rồi sao? Nghe mẹ con nói con thi tốt nghiệp luôn rồi! Giỏi quá đi!
_ Dạ, con vừa kiểm tra xong là về luôn ạ!
_ Yên Yên, có rảnh ghé nhà cô chơi.
_ Dạ, con sẽ ghé ạ!
Lâm Ánh Yên vui vẻ đi hết con đường vào nhà mình.

Nguyên khu này cũng không quá rộng, ai ai là không biết đến Lâm Ánh Yên cô.

Nhà nơi này, ai cũng sống tình nghĩa, luôn xem trọng tình cảm của hàng xóm.
Cô kéo vali hướng về phía ngôi nhà có vẻ rộng nhất nơi này! Đây là căn nhà được sửa chữa cách đây vài tháng.

Sau khi cô có được suất học bổng của trường.

Trần Ngọc và Lâm Chấn đều dành dụm tiền để sửa sang lại.
Lâm Ánh Yên đứng trước cửa nhà mình, hiên ngang cầm chìa khóa mở cửa, nhưng vừa dụng vào cửa liền mở ra.

Cô khó hiểu đẩy cửa đi vào, tiếng nói cười bên trong vọng ra, khiến cô càng thêm tò mò.
Cầm vali đi lên bậc thang, mở cửa chính ngó vào trong, Trần Ngọc và Lâm Chấn cùng một người đàn ông quay lưng về phía cô, đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Lâm Ánh Yên kéo vali vào nhà, thay dép rồi đi ra phòng khách! Trần Ngọc nghe động tĩnh liền quay ra, vừa nhìn thấy cô, bà đã đi đến vui vẻ ôm chầm lấy cô.
_ Tinh Tinh, về rồi sao? Sao không gọi điện, ba mẹ ra đón?
_ Không cần, từ ngoài ngõ vào cũng không xa lắm! Ba mẹ nói chuyện cùng ai vậy?

_ À, là con của bác năm ở đầu ngõ, con có gặp bác ấy không?
_ Con có.

Chính là cái anh đi du học nước ngoài sao?
Trần Ngọc ừm một tiếng rồi kéo tay cô vào trong, đặt cô ngồi cạnh người đàn ông kia, sau đó quan sát một lúc, mới mỉm cười nói:
_ Tinh Tinh, đây là Vương Gia Khiêm, còn đây là con gái bác, chúng ta vừa nói với nhau đấy! Hai con nói chuyện làm quen đi! Ba mẹ vào bếp nấu chút gì đó cho hai đứa!
_ Ơ...mẹ,...
Lâm Ánh Yên bất lực thở dài, nhích sang ghế bên cạnh, rồi tự nhiên rót nước uống, sau đó nhìn sang Vương Gia Khiêm, nhỏ giọng hỏi:
_ Anh, anh du học về khi nào vậy?
_ Anh vừa về được một tuần rồi! Nghe nói em thi tốt nghiệp ngay năm đầu, có phải không thích ngành luật không?
_ Anh ơi, nếu em không thích thì em đã không nổ lực như vậy! Chỉ là em thấy, học thêm ngành em thích hơn, sẽ càng tốt.
Vương Gia Khiêm gật đầu, hai tay đan vào nhau, chăm chú quan sát Lâm Ánh Yên.

Anh ta không nghĩ rằng, cô gái năm đó anh ta thường hay gặp, bây giờ lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người như vậy!
Đã từng gặp nhau, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.

Có lẽ đây là lần đầu họ chính thức có màn giới thiệu và nói chuyện nhiều như vậy!
Vương Gia Khiêm lấy điện thoại ra, bấm vào bàn phím, rồi đưa cho Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng hỏi:
_ Anh có thể lưu số của em không? Vì anh về đây sống luôn, làm việc ở đây cũng sẽ tiện hơn.

Chúng ta giữ liên lạc, có gì cần cứ gọi anh.
Lâm Ánh Yên vừa đưa trái nho vào miệng, đã bị đơ người khi nhớ đến câu nói trước khi cô về đây của Dương Triết Phàm:
_ "Tinh Tinh, em đừng có mà gần mấy tên đàn ông khác, cũng đừng cho số máy cho người lạ! Máy của em anh vẫn đang theo dõi, nếu để anh biết, anh sẽ bay thẳng đến đấm cho cái tên đó, như cái lúc mà anh đấm Khương Nhất Trì!"
Lâm Ánh Yên rùng mình một cái, sau đó nhai nhanh trái nho, xua tay về phía Vương Gia Khiêm, nhỏ giọng đáp:
_ Anh đừng lưu số của em, số em mấy nay hay bị gì á, lúc gọi được lúc lại không!
_ Vậy anh kiểm tra cho.

Anh học bên điện tử và máy tính, mấy cái này anh rành lắm!
_ À...!không cần đâu, em cũng quen như vậy rồi!
Lâm Ánh Yên cười gượng, định nói tránh đi, vậy mà gặp phải người có thể sửa điện thoại, vậy thì từ chối thẳng luôn cho rồi! Để cải tên ghen tuông Dương Triết Phàm đến đây, há chẳng phải cả khu phố này đều biến thành màu đen sao?
Vương Gia Khiêm ngượng ngùng rút điện thoại lại, hai tay tiếp tục đan vào nhau, chẳng biết nên nói gì tiếp theo.

Cái không khí im lặng này, cũng khiến Lâm Ánh Yên phải ngộp thở mà!
Cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, vậy mà lại có không ít cuộc gọi của Dương Triết Phàm.

Vừa rồi trên xe cô tắt máy, nếu để hắn lo lắng, vậy chẳng phải là đang nối đuôi theo cô về đây sao?
Lâm Ánh Yên hốt hoảng, nhìn sang Vương Gia Khiêm, lễ phép xin phép:
_ Anh ơi, em có chút việc cần gọi điện, anh ngồi đây nha, em về phòng chút sẽ quay lại.
_ Ờ...!được, vậy em đi đi!
Lâm Ánh Yên chạy nhanh về phòng, khoá chặt cửa rồi mới yên tâm lên giường, gọi lại cho Dương Triết Phàm.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, hình ảnh lo lắng của hắn khiến cô cảm thấy có lỗi, vội vàng xoa dịu hắn:

_ Phàm, em xin lỗi.

Vừa nãy tắt loa, về đến nhà cũng quên bật, anh đừng tức giận mà!
_ Tinh Tinh, cái đồ vô lương tâm nhà em.

Thôi, không nói chuyện đó nữa! Vừa về đến sao?
_ Dạ, vừa về đến! Ba mẹ đi chuẩn bị đồ ăn rồi, sẽ không chú ý đến chúng ta.
Cốc! Cốc! Cốc!
_ Hưm....
Lời vừa dứt, vậy mà lại vang lên tiếng gõ cửa, khiến Lâm Ánh Yên giật mình rơi cả điện thoại.

Cô úp điện thoại xuống giường, đi ra mở của, Trần Ngọc đứng sau cánh cửa, nhỏ giọng trách cô, sợ Vương Gia Khiêm bên ngoài nghe thấy:
_ Tinh Tinh, sau lại chui vào phòng vậy? Gia Khiêm ngồi một mình bên ngoài, con lại nhẫn tâm đi vào đây! Mau ra nói chuyện với thằng bé đi!
_ Mẹ, con có cuộc gọi từ giáo sư Dương, mẹ ra ngoài tiếp đi, một lát con ra.
_ Đã kiểm tra rồi còn gọi điện làm gì? Nhanh một chút đấy nhá?
_ Dạ, con biết rồi!
Lâm Ánh Yên đợi Trần Ngọc đi mất, rồi mới đóng khoá cửa.

Cảm giác lành lạnh khiến cô rùng mình, vội vàng đi đến cầm điện thoại, người nào đó đã đen mặt rồi!
Lâm Ánh Yên nhanh chóng giải thích, nếu không lại gây ra hiểu lầm không nhỏ:
_ Phàm, là bạn của mẹ, không liên quan gì đến em.

Em thật sự không biết chuyện gì cả, vừa về đã thấy anh ta rồi!
Sự gấp gáp của Lâm Ánh Yên, nhất thời khiến Dương Triết Phàm bật cười.

Hắn nhìn cô, một lúc liền nói:
_ Tinh Tinh, em dễ thương thật đó!
_ Chẳng phải là sợ anh hiểu lầm sao? Bây giờ thì thấy không cần thiết nữa!
_ Sao có thể chứ? Anh tin em mà! Nhưng vẫn phải cách xa một chút, em biết tính anh mà!
_ Em biết chứ! Nên là vừa nãy anh ta xin số điện thoại, em đã không cho, còn nói số điện thoại bị hư rồi! Có thấy em giỏi không?

_ Giỏi, Tinh Tinh nhớ lời anh dặn, chứ không cũng không nói như vậy! Có phải không?
Lâm Ánh Yên bị nói trúng tim đen, nụ cười liền vụt tắt, khiến Dương Triết Phàm càng cười lớn.

Cô hỉnh mũi, nhìn anh nói:
_ Anh trêu em.

Em nói cho anh biết, ở đây em là hoa khôi, có rất nhiều người để ý đến em đấy! Nên là, mỗi lần em bước ra cửa, đều có không ít người theo.

Anh chú ý...!Ủa, Phàm, anh đâu rồi? Sao lại tắt máy vậy? Phàm?
Lâm Ánh Yên che miệng,suy nghĩ đến chuyện Dương Triết Phàm sẽ đến đây? Có phải cô đã lỡ lời rồi không, nếu không cũng không chọc giận cái tên ác ma này!
_ Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Gọi điện không được nữa rồi! Nếu để mẹ biết mình và Phàm yêu nhau, vậy thì mẹ sẽ phản ứng thế nào?
Thế này...
_ Không được, mẹ đã chọn Vương Gia Khiêm rồi, con không được quên ai hết!
Hay thế này...
_ Dương Triết Phàm? Mẹ tìm hiểu về cậu ta rồi, thật sự không phù hợp với con.

Chia tay đi!
Hay là thế này...?
_ Dương Triết Phàm sao? Được, con yêu ai cũng được, miễn hạnh phúc là được! Với lại, ba con cũng thích cậu ta, nên là không cần phải lo lắng!
_ A...sao mình rối quá vậy nè?
Lâm Ánh Yên vò đầu bứt tóc, nghĩ đến vô vàn trường hợp khi bị Trần Ngọc phát hiện cô yêu Dương Triết Phàm.

Càng nghĩ càng khiến cô rối não.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi