ÉP YÊU 100 NGÀY (MẠNH MẼ YÊU NHAU 100 NGÀY)

Chín năm cô đi qua nhà cũ Cố gia cũng không ít hơn chín mươi lần, nhưng hắn lại không biết cô là ai.

Khổ sở sao?

Rất khó chịu sao? Ngày đó cô về nhà xong cũng giống như bây giờ vậy, lén khóc trong phòng một mình đến không biết trời đất.

Nhưng sau đó cô cũng không còn cảm thấy khó khăn nữa, bởi vì cô phát hiện hắn đối với đứa con gái nào cũng vậy.

Không nhớ được dung mạo, càng không nhớ tên...

Mãi đến khi hắn tốt nghiệp cấp ba, cái tên Tần Chỉ Ái lại là một ngoại lệ.

Đố kị sao?

Rất đố kị, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể giấu trong lòng, sau đó ước ao mình có thể giống người con gái kia một chút.

Lúc đó cô cũng không đố kỵ bao lâu, Cố Dư Sinh đã đi lính, hắn và cô bé kia đã không còn liên hệ với nhau.

Cô biết đáy lòng của Cố Dư Sinh có một người con gái, cô nỗ lực để bản thân mình không chú ý chuyện đó nữa, vẫn toàn tâm toàn ý chờ hắn, đến một ngày hắn bị thương trong quân ngũ, quên đi sự tồn tại của cô gái đó.

Mặc dù hắn không chú ý đến cô nhưng cô vẫn rất vui mừng, rất vui mừng.

Cô vào giới nghệ sĩ làm diễn viên, khuôn mặt của cô không xấu, nhưng lúc tìm kiếm khuôn mặt để phẫu thuật thẩm mĩ, cô bỗng nhiên nghĩ đến Cố Dư Sinh đã từng thích Tần Chỉ Ái.

Cô ngây thơ cho rằng có thể vì vậy hắn đã chú ý tới Tần Chỉ Ái, cô cũng có thể biến thành Tần Chỉ Ái, không chừng hắn sẽ thật sự chú ý tới cô.

Nhưng mà cô đã thất bại, mãi đến khi cô gặp Chu Tịnh.

Cho dù Cố Dư Sinh chưa từng yêu cô, nhưng Chu Tịnh cũng có cách để giúp cô vào làm cháu dâu nhà họ Cố.

Cho nên cô thật sự rất biết ơn Chu Tịnh, nếu không có Chu Tịnh, cả đời này cô và Cố Dư Sinh mãi mãi cũng chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.

Nhưng thế sự vô thường, lại có biến cố.

Lịch sử lại lặp lại, trong lòng của hắn lại xuất hiện một người phụ nữ khác, hơn nữa còn mãnh liệt hơn so với 8 năm trước.

Tuy rằng Chu Tịnh giúp cô, nhưng cô vẫn rất đau lòng… so với thân phận Cố phu nhân, tất nhiên cô còn muốn có được Cố Dư Sinh… Nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, cô hiểu rõ hơn Chu Tịnh nhiều, Cố Dư Sinh thích Tần Chỉ Ái chính là trong huyết mạch, trong tiềm thức của hắn, nếu như cô đổi lại, hắn nhất định sẽ phát hiện, cô cũng không muốn mất đi hắn, cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.

-

Cố Dư Sinh lái xe được nửa đường, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Tần Chỉ Ái đã mệt mỏi mà dựa vào cửa kính xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng đêm nay bầu không khí rất tốt đẹp, nhưng không biết tại sao hắn luôn cảm thấy là lạ, đặc biệt là lúc Tần Chỉ Ái hát xong, rõ ràng là cười với hắn rất xán lạn, nhưng sau lưng lại giống như đang có tâm sự khác.

Giống như lúc này, cô đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, thực tế lại không ngủ, biểu hiện trên mặt cô rất bình tĩnh, nhưng hắn lại cảm thấy có một cơn sóng ngầm rất không bình thường.

Tâm tình của cô không tốt? Hay là có chuyện gì dấu hắn?

Cố Dư Sinh vừa lái xe vừa đánh giá Tần Chỉ Ái, đến giao lộ, chờ đèn đỏ, hắn lại không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Phiền Toái?”

“Dạ?” sau khi Tần Chỉ Ái đáp xong, mới mở mắt ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi