ÉP YÊU 100 NGÀY (MẠNH MẼ YÊU NHAU 100 NGÀY)

12 giờ trưa, Lục Bán Thành đến sân bay quốc tế Bắc Kinh.

Hắn bay một chuyến bay 13 tiếng, cũng không dám về nhà tắm lấy hơi mà ngoắc xe đi thẳng đến Cố thị, đưa chiếc nhẫn kim cương hoàn mỹ vừa mới ra lò trao tận tay Cố Dư Sinh.

Lúc Lục Bán Thành đến nơi, Cố Dư Sinh đang có một cuộc họp online với đối tác nước ngoài.

Hắn vừa nghe tiếng mở cửa đã định nói ba chữ “Đi ra ngoài.” Nhưng nhìn thấy Lục Bán Thành cũng không dám mở miệng, quay về người trong video nói câu: “Xin lỗi, chờ tôi một chút.” Liền tắt webcam và âm thanh, nhanh chóng đứng dậy đi về phía Lục Bán Thành.

Hắn còn chưa chờ Lục Bán Thành mở miệng, đã hỏi: “Đồ đâu?”

Lục Bán Thành từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, đưa cho Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh nhận lấy liền mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nằm yên tĩnh bên trong, giống y như thiết kế ngày hôm đó hắn vẽ, có điều, đồ vật thật lại kinh diễm cao quý hơn so với bản vẽ bằng bút bi của hắn rất nhiều.

Nhẫn kim cương hồng, được cắt thành một hình trái tim hoàn hảo, dưới ánh đèn phản chiếu một ánh sáng lấp lánh xa xỉ hoàn mỹ.

Chỉ nhìn một cái, Cố Dư Sinh liền cảm thấy hài lòng, hắn thấp giọng nói với Lục Bán Thành: “Cảm ơn.” Sau đó liền để nhẫn kim cương xuống bàn làm việc.

Lục Bán Thành rời đi xong, Cố Dư Sinh lại tiếp tục mở video họp, nhẫn kim cương để bên cạnh máy tính, hắn lại nhìn đến một lần, từ trước đến giờ hắn luôn rất tập trung làm việc nhưng lần này hắn lại không khống chế được mà thất thần.

Hắn chỉ muốn lần cầu hôn duy nhất trong cuộc đời này làm lãng mạn hơn, kinh ngạc hơn bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này.

Hoa tươi, nến, nhẫn kim cương… Người khác có, cô cũng phải có, người khác không có, cô càng phải có.

Chỉ là hắn phải làm thế nào để cô không thể nào quên?

“Cố tiên sinh?” Trong cuộc họp online, đối tác đã diễn thuyết xong cái gì, chờ hắn đáp lời, nhưng kết quả nhìn hắn nửa ngày cũng không thấy hắn phản ứng, lại phải gọi tên của hắn.

Cố Dư Sinh hoàn hồn, nhìn vào video nói: “Rất tốt”, sau đó chú tâm chưa được một phút, lại thất thần.

Tối hôm qua cô hát xong, lúc hắn và cô đi đến bãi đậu xe, hắn có hỏi cô về bài hát đó.

Bài hát đó tựa đề là “Đích”

Cô còn nói đó là bài hát của một lão tiền bối, cũng đã khoảng mười năm, cô rất yêu thích bài hát đó, cũng đã từng có ý định đến buổi biểu diễn của ca sĩ này, nhưng cô lại không đến được. Sau đó ca sĩ này cũng không quá nổi tiếng, bài hát này cũng không tiếp tục được hát trong các buổi biểu diễn nữa, cô cảm thấy rất đáng tiếc, cô còn chưa từng nghe live “Đích” lần nào.

Cô tiếc nuối, hắn sẽ bù đắp lại cho cô.

Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, lập tức cầm điện thoại di động, khi hắn vừa định gọi đi mới nhớ là mình còn đang họp online, lại nhìn vào webcam nói “Xin lỗi.” để điện thoại di động xuống, cố tập trung tinh thần đã bay lên chín tầng mây từ lâu, sau đó cuối cùng cũng không nhịn được nói với Lục Bán Thành đang ngồi trong phòng làm việc của mình.

“Giúp tôi làm vài chuyện, thứ nhất, hoa hồng mua hoa hồng nhạt, hôm qua tôi có nói chuyện với Tiểu Phiền Toái, cô ấy nói cô ấy thích nhất là màu hồng nhạt.”

“Thứ hai, giúp tôi mua nến, bày ra ở hoa viên sau nhà cho tôi, buổi tối khi nào tôi nhắn tin thì giúp tôi châm lửa.

“Thứ ba…” Cố Dư Sinh hơi dừng một chút, nhìn chằm chằm Lục Bán Thành, nói rõ ràng: “Giúp tôi đi mời ca sĩ hát bài “Đích”, tôi muốn đêm nay người đó hát bài cho Tiểu Phiền Toái nghe!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi