GÃ ĂN XIN MÙ BẤT HẠNH



Thời gian trôi qua vùn vụt, đảo mắt đã đến giữa hè.

Mùa hè trời xanh nước trong.

Trấn nhỏ cây cối mọc um tùm, vừa vặn cho Tô Thảo Nhi bóng râm tránh nắng.

Ở nhà Vương Cẩm Tài mấy tháng, Tô Thảo Nhi đã gầy đi mấy cân hệt như trước kia lên núi tu hành.

Thử nghĩ mà xem, một người mỗi ngày ba bữa không được ăn món mặn, đã vậy còn phải vận công nấu cơm thì có thể không gầy được sao?
Nhưng Tô Thảo Nhi chẳng để ý chút nào, thậm chí còn mừng rỡ là đằng khác.

Trải qua thời gian vất vả tôi luyện, nội công và tâm pháp của hắn ngày càng tiến bộ, võ công cũng cao cường hơn hẳn.

Nhất là Liệt Diễm Chưởng giờ đã thuần thục đến nỗi đi dã ngoại nướng nguyên con dê cũng không thành vấn đề.

Không chỉ có thế, sự nhẫn nại và ý chí của hắn cũng tăng vọt, dù hàng đêm ngủ cạnh tên thổ tài chủ có thể nhìn chứ không thể ăn kia thì hắn cũng không cần đọc thầm chú Đại Bi nữa.

"Nhìn lại thì," Tô Thảo Nhi ngồi vắt vẻo trên cành cây cao ăn dưa hấu, "Ngươi cũng chẳng phải quốc sắc thiên hương gì."
"Ta nhổ vào!" Vương Cẩm Tài tức sùi bọt mép, "Vẫn đẹp hơn tên trộm dưa như ngươi! Ai cho ngươi hái trộm dưa hấu của ta! Đó là để bán lấy tiền chứ!"
"Mùa hè đừng nóng giận như vậy, coi chừng bốc hỏa bây giờ." Tô Thảo Nhi vừa ôn tồn khuyên nhủ vừa phun hột dưa hấu vào Vương Cẩm Tài, mỗi hột đều mang theo chút nội lực bắn vào mông y, "Ta không biết Hàn Băng Chưởng nên không thể giúp ngươi hạ nhiệt đâu!"
"Đồ khốn! Ngươi tiêu rồi!" Vương Cẩm Tài cuống quýt chạy quanh tránh hột dưa hấu nhưng làm sao cũng trốn không thoát, cuối cùng thẹn quá hoá giận mắng to một tiếng rồi chạy mất hút.

Nhìn y chạy xa, trên mặt Tô Thảo Nhi cũng hiện ý cười, hắn lười biếng dựa vào thân cây rồi nheo mắt nhìn bóng cây loang lổ.


Đừng tưởng bộ dạng này của Tô Thảo Nhi là chuẩn bị ngủ trưa, thực chất hắn đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Sau khi tổng đà Cái Bang bị tập kích, các trưởng lão liên tục thúc giục bang chủ Cái Bang là hắn mau chóng trở về nhưng đều bị hắn phớt lờ.

Đám lão gia kia thế mà không hề nổi trận lôi đình, trái lại còn mặc kệ hắn.

Tô Thảo Nhi cứ tưởng lần này tha hồ được tung tăng, nào ngờ chẳng bao lâu sau kẻ địch liền kéo đến tìm hắn.

Chắc chắn Cái Bang đã bán đứng hắn.

Tuyên bố với bên ngoài "Oan có đầu nợ có chủ muốn tìm thì tìm bang chủ" rồi đẩy hết chuyện phiền toái cho hắn.

Haizz, Tô Thảo Nhi chán nản thở dài một hơi, lúc đầu hắn vốn chẳng quan tâm lắm, rảnh rỗi thư giãn gân cốt một chút còn có thể kiếm tiền.

Nhưng dạo này thích khách ngày càng nhiều mà bạc đem theo lại ngày càng ít là sao chứ.

Buổi sáng mới giải quyết xong một thích khách mà chỉ mò được ba đồng tiền từ trên người hắn khiến Tô Thảo Nhi hết sức phiền não, mặc dù hắn có võ công tuyệt thế nhưng quả thực một nghèo hai trắng, muốn câu con cá Vương Cẩm Tài thấy tiền sáng mắt mà không có nhiều vàng bạc một chút thì làm sao câu được?
Đời người luôn có nhiều chuyện phiền não như vậy, Tô Thảo Nhi nghĩ đi nghĩ lại chợt thấy buồn ngủ, nằm ườn trên cành cây duỗi lưng một cái, ngủ trưa trước rồi tính sau vậy.

Buổi chiều mùa hè gió thổi hiu hiu mang theo hương hoa thoang thoảng......!
Thơm quá, buồn ngủ quá.

Mí mắt Tô Thảo Nhi càng lúc càng nặng trĩu rồi từ từ khép lại.

Trong lúc nhất thời khắp núi đồi chỉ còn tiếng ve kêu rả rích.

Chỗ này là ruộng dưa ở phía Tây trấn nhỏ.

Cách ruộng dưa không xa có một cây cổ thụ, thân cây cao lớn thẳng tắp, cây lá rậm rạp tươi tốt, còn Tô Thảo Nhi đang nằm trên cây ngủ bất tỉnh nhân sự.

Đột nhiên dưới gốc cây có hai người lặng yên không một tiếng động đi tới.

"Có chắc là hắn ngủ say rồi không?" Tương xứng với tài khinh công xuất quỷ nhập thần, nam tử vừa hỏi mặc đồ trắng tinh, thân hình mảnh khảnh, sắc mặt lạnh lùng.


Tuy dung mạo của y chỉ tuấn mỹ ở mức tầm tầm nhưng hoa hồng phải có lá xanh làm nền, nhìn đại hán vạm vỡ phía sau rồi nhìn lại y sẽ thấy y chính là ngọc thụ lâm phong mặt như quan ngọc phong lưu phóng khoáng!
"Chắc là......!vậy đấy ạ." Hán tử cao lớn thô kệch đáp lại bằng giọng nhão nhoẹt, nếu ngoại hình tuấn tú thì cũng thôi đi, đằng này dáng dấp hắn lại......ừm, chất phác.

Áo xám quần tro mặc trên người hắn giống hệt như nông dân ra ruộng cày cấy, nếu không phải bên hông đeo một thanh đại kiếm hàn khí bức người thì quỷ cũng chẳng biết hắn là hộ pháp Ma giáo.

"Chắc là cái gì," Nam tử áo trắng tức giận giơ chân đá hắn một cước, "Quang Minh Tả Sứ, tốt xấu gì ngươi cũng phải có chút dáng vẻ của hộ pháp đi chứ!"
Dường như muốn xoa chỗ bị đá đau mà không dám, đại hán trù trừ một hồi, bộ dạng như gấu ngủ đông muốn lấy tổ ong lại sợ bị ong chích, "Nhưng ta trước kia chỉ làm ảnh vệ......"
"Hừ," Cười lạnh một tiếng, sắc mặt nam tử áo trắng lại có vẻ bi thống, "Mười năm trước ngươi thanh tú mảnh mai, năm năm trước ngươi oai phong tuấn lãng, ba năm trước ngươi lưng dài vai rộng, còn bây giờ ngươi to khỏe như trâu, làm ảnh vệ cũng không có xà nhà nào đủ lớn cho ngươi ẩn nấp, cái này còn trách được ai?".

ngôn tình hoàn
"Thật xin lỗi," Đại hán ngượng ngùng lí nhí, "Ta......"
"Thôi bỏ đi!" Nam tử áo trắng xua tay như không muốn nghe cựu ảnh vệ của mình nhiều lời nữa, "Đem người xuống trước đi!"
"Vâng, giáo chủ." Đại hán trả lời rồi ngửa đầu nhìn Tô Thảo Nhi ngủ trên chạc cây, mũi chân nhón một cái, thân hình đã vững vàng đứng ở đầu cành.

Thế mà cành cây to bằng ba ngón tay lại không hề rung rinh, ngay cả lá cây cũng chẳng chút lay động.

Người to thế kia mà vẫn có thể khinh công lợi hại như vậy, Tô Thảo Nhi cảm thán thật không dễ dàng a!
Bởi vậy mới nói kính Tây Dương thật sự giết người diệt khẩu, là món đồ thiết yếu dù ở nhà hay ra đường, nhờ hai mảnh tròn đen thui này mà hắn nheo mắt nhìn hồi lâu cũng không bị người ta phát giác.

Nhưng ở khoảng cách gần rất khó tránh khỏi lộ tẩy, Tô Thảo Nhi lập tức nhắm mắt giả vờ ngất.

"Người đây thưa giáo chủ."
"Để xuống đất đi."
Đại hán gật đầu rồi buông hai tay ra, Tô Thảo Nhi "bộp" một tiếng lăn đùng xuống đất.

Thả nhẹ thả nhẹ chứ anh bạn, mũi của ta!
"Lục soát cho kỹ vào, thứ chúng ta cần chắc hẳn ở ngay trên người hắn."
"Vâng."
Phong thủy luân chuyển, thường ngày lục soát thích khách, bây giờ bị thích khách lục soát.

Nhưng Tô Thảo Nhi cũng không quan tâm lắm, dù sao trên người hắn một xu cũng không có, gia sản đều nằm trong tủ của Vương Cẩm Tài rồi.

Đại hán lục soát khắp người Tô Thảo Nhi mấy lần, đương nhiên là chẳng thu hoạch được gì.


"Bẩm giáo chủ, không có gì hết ạ."
Nam tử áo trắng cau mày nói, "Vậy cởi quần áo hắn ra xem."
"......!Vâng."
Trời nóng Tô Thảo Nhi cũng không mặc nhiều đồ, một áo trong một áo ngoài, chỉ hai ba lần đã bị lột sạch sành sanh.

"Cũng không có ạ." Đại hán lắc đầu chỉ vào ngực Tô Thảo Nhi, "Nhưng trên cổ hắn có đeo một đồng xu."
"Bình thường thôi." Nam tử áo trắng trầm ngâm nói, "Dù có là thiên hạ đệ nhất cao thủ thì cũng chỉ là tên ăn xin.

Chắc thấy người ta đeo vàng đeo ngọc, hắn không có tiền mà lại muốn học đòi nên bắt chước ấy mà."
Lời này tràn ngập thương hại, hai chủ tớ vừa nhìn đã biết lắm tiền dường như có chút cảm thông với vua ăn mày nằm dưới đất.

Vì đang mải chìm đắm trong nỗi thương cảm nên bọn hắn không thấy được gân xanh trên trán Tô Thảo Nhi.

"Khụ." Nam tử áo trắng ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm mặt nói, "Vật quan trọng như vậy hắn không thể không mang theo bên người được, cởi quần hắn ra thử xem."
Đại hán sững sờ, "Cái này không......!tốt lắm đâu ạ."
"Ngươi lại thế nữa rồi," Nam tử áo trắng tức giận, "Rốt cuộc không tốt hay là tốt?"
"......!Ừm." Đại hán bị mắng xối xả, đành phải cúi đầu cởi dây lưng quần Tô Thảo Nhi.

"Khoan đã!" Không hiểu sao nam tử áo trắng lại ngăn cản hắn, "Để ta làm cho, ngươi lấy nhánh cây lại đây cho ta."
Đại hán dừng tay lại rồi đứng dậy hỏi với vẻ khó hiểu, "Lấy nhánh cây làm gì ạ?"
Nam tử áo trắng liếc mắt nhìn hạ bộ của Tô Thảo Nhi, "Chắc là phải đâm một cái chọc một cái."
"Á đù!"
Không thể nhịn được nữa, Tô Thảo Nhi bật dậy từ dưới đất rồi túm lấy quần áo nhảy ra xa tám trượng, "Biến thái! Có cần ác vậy không?!"
Hắn đột nhiên làm xác chết vùng dậy khiến đại hán kia giật nảy mình, nhưng nam tử áo trắng vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, hừ lạnh nói: "Tô bang chủ quả thật bản lĩnh, ngay cả thuốc mê Ma Hoa của giáo ta cũng không làm gì được ngươi, bội phục bội phục."
"Đâu có đâu có, mùi thơm kia thô tục quá, ta sắp bị hun choáng rồi ấy chứ," Ngoài cười nhưng trong không cười, Tô Thảo Nhi nhếch môi phủi bụi trên quần áo rồi mặc vào, "Các hạ là giáo chủ Ma giáo Nam Hải Diệp Ẩn Hồ đúng không?"
"Không phải Diệp Ẩn Hồ," Nam tử áo trắng lạnh lùng đáp, "Là Diệp Ẩn Giang."
"À, ngại quá ta nhớ lầm, vậy vị kia là?"
"Tề Kình."
"Vậy quý giáo huy động nhân lực truy đuổi một tên ăn xin như ta đến tận thâm sơn cùng cốc này là vì chuyện gì?" Tô Thảo Nhi sửa lại kính Tây Dương hơi lệch, "Ngay cả giáo chủ cũng đích thân đến đây thì chắc là quan trọng lắm nhỉ?"
"Cực kỳ quan trọng." Diệp Ẩn Giang lạnh lùng nói, "Ta chỉ tới để lấy lại vật vốn dĩ thuộc về ta thôi, bảo vật trấn bang của Cái Bang."
"Hả? Thuộc về ngươi?"
Tô Thảo Nhi nghĩ tới bát vàng đầy dấu răng của Vương Cẩm Tài rồi lại nghĩ đến lão cha đến chết không đứng đắn của mình, nhún vai mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là con riêng của cha ta, tiểu đệ của ta?"

"......!Không phải." Diệp Ẩn Giang mặt không cảm xúc, tay phải cũng âm thầm đặt lên bên hông.

Rất ăn ý, Tề Kình cũng chạm vào chuôi kiếm cùng một lúc.

"Tô bang chủ sao có thể không biết ta thật sự muốn gì, đâu cần phải giả ngây giả dại như thế? Nhưng ngay từ đầu ta đã biết ngươi sẽ không dễ dàng giao ra, cho nên........"
"Khoan đã!"
"Đắc tội!"
Diệp Ẩn Giang lập tức rút ra kiếm mỏng, thân kiếm màu bạc rộng chưa đầy một tấc vô cùng sắc bén.

Tiện tay vớ được cây gậy gỗ dưới đất, Tô Thảo Nhi hét to: "Rốt cuộc ngươi muốn gì cứ nói ra để ta......"
Ba chữ "bán cho ngươi" còn chưa kịp thốt ra thì ánh kiếm sáng rực đã nhoáng lên trước mắt.

Xem ra tên này chỉ muốn cướp chứ không chịu mua bán, Tô Thảo Nhi tiếc nuối nghĩ thế thì phải đánh thôi.

Chỉ chốc lát sau hai người đã giao thủ hơn hai mươi hiệp, tình thế rõ ràng.

Đả Cẩu Bổng Pháp, chiêu chiêu đánh chó, Tô Thảo Nhi vừa cười vừa xoay cổ tay gõ y mấy gậy, hết sức khoái trá.

Chiêu kiếm tuy nhanh nhưng lại không bằng gậy gỗ, Diệp Ẩn Giang lẽ ra phải tức anh ách lại không hề nổi giận, ngược lại còn nheo mắt cười.

Cười toe toét.

Bùm bùm, gậy gỗ trên tay Tô Thảo Nhi trong khoảnh khắc bị gãy thành vô số đoạn.

Cầm mẩu gỗ ngắn ngủn còn sót lại, Tô Thảo Nhi há mồm hít vào một hơi, "Không phải chứ, khoa trương vậy sao?!"
Không đợi hắn kịp ngậm miệng thì phía sau chợt tỏa ra hàn khí! Giờ mà không tránh thì không còn cơ hội nào nữa, Tô Thảo Nhi chẳng chút nghĩ ngợi nhảy ra xa ba trượng.

Một kiếm này như sấm sét bổ xuống mặt đất tạo thành cái hố.

"Hai đánh một lại còn đánh lén? Quá đáng ghê luôn á!" Tô Thảo Nhi sợ hãi vỗ ngực một cái, may mà vừa rồi tránh kịp, cứ tưởng tên đại hán thô kệch này là người thành thật, đúng là nhìn lầm hắn rồi!
"Nhưng, nhưng chẳng phải người Trung Nguyên các ngươi nói phải tấn công bất ngờ sao." Tề Kình nói xong lập tức giơ kiếm chĩa về phía bên trái Tô Thảo Nhi, còn bên phải không cần đoán cũng biết là thanh kiếm của Diệp Ẩn Giang đâm tới!
Í? Nam nhân mà cũng song kiếm hợp bích à?
"Vậy võ lâm Trung Nguyên còn nói đơn đả độc đấu, sao các ngươi không làm theo đi!" Tô Thảo Nhi ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra đây là muốn ép ta giở tuyệt chiêu rồi!

Tuyệt học Cái Bang đã mất tích nhiều năm, dù nó không còn tồn tại trên giang hồ nhưng giang hồ vẫn có truyền thuyết về nó.

Không gì không phá, không cố không phá, chưởng pháp kỳ diệu, thiên hạ vô song.

Tô Thảo Nhi quát to, "Hàng Long Thập Bát........."
Ai dám nghênh tiếp sức mạnh của nó? Trong lòng Diệp Ẩn Giang hoảng hốt, lập tức trao đổi ánh mắt với Tề Kình, cả hai cùng xoay người vội vã thối lui để tránh một chưởng cực kỳ lợi hại trong truyền thuyết này!
"Chưởng!" Hô xong chữ cuối cùng, Tô Thảo Nhi nhìn Tề Kình lui lại quá nhanh mà va vào thân cây cùng với Diệp Ẩn Giang tuột tay làm rơi mất kiếm, cảm thán nói, "Chiêu này vẫn có ích ghê.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi