GẢ THAY CÔ DÂU THẦN Y CỦA TIÊU THIẾU GIA



“Reng!” Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Tiêu Thế Tu cúi người lấy nó từ trong túi áo khoác ra.

Nhìn thấy số của người gọi đến, anh chần chừ không nghe máy, tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, lần này Lâm Sơ Nguyệt đang nằm ở trên giường khẽ “ưm” nhẹ một tiếng, Tiêu Thế Tu quyết định nhấc máy:
“Alo?”.

Truyện Điền Văn
“Đã nói ngay từ đầu rồi, tại sao cháu lại không về nhà?” Giọng nói của lão thái thái vọng lại mang ý trách móc.

“Cháu xin lỗi, có một số chuyện phát sinh nên cháu không thể về hôm nay được, mọi người cứ vui vẻ đi.” Tiêu Thế Tu nói xong, bèn cúp máy ngay lúc đó, lão thái thái thừa biết là anh lại kiếm cớ để không phải đến đây buổi tối ngày hôm nay chứ đâu phải bận bịu gì.


Bà không hài lòng nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ biết thở dài thườn thượt, ở một nơi không xa, Tiêu Nhất Minh thấy bà không được vui, anh ta bèn tiến đến:
“Bà nội, Thế Tu không trở về hay sao?”
Lão thái thái mỉm cười rồi gật đầu:
“Ừ, mà thôi, mặc kệ thằng bé đi, bà sẽ nói chuyện với nó sau.”
“Bà nội, cháu nghe tin Thế Tu vừa mới lấy vợ, cô gái đó là người như thế nào?”
Tiêu Nhất Minh trực tiếp hỏi, thời gian qua anh ta ở nước ngoài bận bịu công việc nên cũng không về nước dự đám cưới của em trai được, nghe tin anh lấy vợ, anh ta cũng hết sức ngạc nhiên.

“Cô bé tên là Lâm Sơ Nguyệt, là tiểu thư của Lâm gia, tính tình rất hiền lành, bề ngoài xinh đẹp, mong rằng sau này con bé và Thế Tu sẽ hòa hợp được với nhau.”
“Lâm Sơ Nguyệt?” Tiêu Nhất Minh thấy khi lão thái thái nhắc đến chuyện Tiêu Thế Tu đã có gia đình, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc mong chờ, đáy mắt của anh ta lạnh hẳn đi, lúc này, Tiêu Bảo Bảo ở bên dưới níu lấy ông tay áo của ba, nũng nịu nói:
“Ba ba ơi con muốn ăn bánh kem…”
“Tiêu Bảo ngoan, để bà cố lấy cho cháu nào.” Lão thái thái bế cậu bé lên, yêu thương thơm vào gò má hồng hồng của cậu một cái, Tiêu Nhất Minh xoa đầu con trai, dặn dò:
“Con ở đây ăn bánh cùng bà cố, ba đi ra ngoài gọi điện thoại một lát nhé.”
Tiêu Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu, anh ta đi ra khỏi bữa tiệc chào mừng rồi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, Tiêu Nhất Minh chọn một nơi vắng vẻ, ngồi xuống ghế đá, rút từ trong ngực áo ra một bao thuốc lá, lấy một điếu ra rồi châm lửa hút.

Khói thuốc nhẹ nhàng tản ra trong không trung, khuôn mặt của Tiêu Nhất Minh liền rơi vào trầm tư, đã ba năm nay anh ta sống mà không thể không có thuốc lá, kể từ sau cái chết của Lưu Hạ, Tiêu Nhất Minh còn rơi vào trầm cảm, bắt đầu từ khi đó anh ta liền bầu bạn với thuốc lá.

Nhưng thuốc lá có thể giúp tinh thần anh ta thoải mái trong chốc lát, tuy nhiên không thể bù đắp được nỗi đau mất đi người mà anh ta yêu quý nhất, mỗi khi nhắm mắt lại, Tiêu Nhất Minh lại nhớ về cái ngày định mệnh ấy, cơn ác mộng đó cứ dày vò anh ta mỗi đêm, làm cho anh ta không thể nào ngủ được…
Nơi mà Tiêu Nhất Minh ngồi xung quanh được bao bọc bởi hoa hồng, tuy răng dưới bóng đêm nhưng chúng vẫn nở rộ đẹp đẽ, hoa hồng là loài hoa mà Lưu Hạ thích nhất, cảnh còn đây mà người đã đi mất, Tiêu Nhất Minh rít thêm một hơi thuốc nữa, ánh mắt dần chìm vào mông lung.


“Lưu Hạ…”
Anh ta khe khẽ gọi tên cô, cảm xúc đau đớn dâng trào lên trong tim, đánh ánh mắt nhìn ra xa, đột nhiên một bóng hình lọt vào trong mắt, Tiêu Nhất Minh bất chợt lặng người mất mấy giây, sau đó nhanh chóng đuổi theo bóng hình cô gái đó.

Nhưng anh ta vừa chạy đến ngã rẽ thì đã không thấy người đâu, Tiêu Nhất Minh nghi ngờ chính bản thân mình, chẳng lẽ là vì quá đau đớn nên mình bị ảo giác hay sao?
Anh ta buồn bã, vứt điếu thuốc xuống đất rồi lấy đế giày dụi dụi lên nó làm tắt lửa đi, lão thái dắt tay Tiêu Bảo Bảo ra ngoài tìm anh, nhìn thấy con trai, Tiêu Nhất Minh bèn khôi phục lại bộ dang trầm ổn như ban đầu.

“Ba ơi…” Tiêu Bảo Bảo chạy ào tới ôm lấy chân anh ta, anh ta lau đi vệt bánh kem còn dính trên môi của cậu bé, mỉm cười dịu dàng:
“Ba bảo con ở trong kia với bà cố, sao con lại đi ra ngoài này? Lạnh lắm đấy.”
Tiêu Bảo Bảo bĩu môi, lắc đầu:
“Con không thích, con muốn ở cùng với ba ba cơ.”
Cậu bé dụi dụi đầu vào ngực anh ta, nói:
“Con muốn về nhà.”
Tiêu Nhất Minh nói với lão thái thái:

“Bà nội, vậy con cùng với Bảo Bảo về nhà trước, có lẽ thằng bé cũng buồn ngủ rồi.”
Lão thái thái gật đầu, Tiêu Nhất Minh xoay người rời đi, đợi anh lên xe ô tô rồi, bóng xe đi khuất, lão thái thái mới nhìn xuống đất nơi có điếu thuốc bị dụi tắt, thở dài một tiếng…
Tiêu Bảo Bảo lên xe, tựa cằm vào vai anh lim dim ngủ, nhưng đúng lúc xe vừa lăn bánh, cậu bé đã vội vã hét lên:
“Ba ba ơi là mẹ kìa!”
Tiêu Nhất Minh lập tức nhìn theo hướng mà cậu bé chỉ, bóng hình của cô gái lúc nãy lại xuất hiện, cô lên một chiếc xe ô tô sang trọng, sau đó rời khỏi bữa tiệc.

“Là mẹ! Mẹ ơi…!” Tiêu Bảo Bảo chồm khỏi cánh tay của anh ta, may mà Tiêu Nhất Minh nhanh nhẹn ôm lấy cậu, anh ta nói với tài xế:
“Đuổi theo chiếc xe đó cho tôi!”
Tài xế đáp “vâng” rồi tăng tốc đuổi theo, suốt cả quãng đường, Tiêu Bảo Bảo cứ sốt sắng gọi mẹ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi