GẶP ANH LÀ ĐIỀU TỐT ĐẸP NHẤT ĐỜI EM


Lục Thần Không lúc này mới điềm đạm quay sang nói với Lục Thần Duệ: “Xin thủ lĩnh cũng đừng vội vui mừng quá sớm, hôm đó trên biển thủ lĩnh đã hứa là khi về đến căn cứ ở nước Z sẽ cho tôi toàn quyền kiểm tra Hàn Vân Hy với máy phát hiện nói dối để xem chuyện cô ấy mất hết ký ức có phải là thật hay không, hiện nay chúng ta đã đặt chân lên nước Z rồi mong là thủ lĩnh giữa lời hứa hôm đó giao Hàn Vân Hy cho tôi toàn quyền kiểm tra”.

Vốn ban đầu Lục Thần Duệ chỉ là dùng kế hoãn binh để Lục Thần Không đồng ý chuyện đưa Hàn Vân Hy về nước Z thôi đâu có nghĩ là sẽ làm thật càng không thể ngờ là anh chàng này lại nhớ dai như vậy.

Lục Thần Duệ tìm cách thoái thác không muốn giao Hàn Vân Hy vào tay của Lục Thần Không bởi vì nếu anh ta không vừa mắt ai rồi thì dù không có tội cũng sẽ thành có tội nặng.

“Tôi thấy không cần để Vân Hy kiểm tra với máy phát hiện nói dối làm gì đâu, sự việc của Địa Trung Hải đã chứng tỏ lòng trung thành của cô ấy với tôi rồi”.

Lục Thần Không nhíu mày lên tiếng bắt bẽ: “Xưa nay thủ lĩnh không nói hai lời, chuyện đã nói rồi xin đừng thoái thác”.

Một đoàn xe 10 chiếc Porche 918 Spyde chạy tới đỗ trước chỗ chiếm hạm T1 đang neo đậu, một đám người mặc đồ vest đen đứng xếp hai hàng ngay ngắn.

Người dẫn đầu là một chàng trai tóc tím, tai trái đeo một chiếc bông tai đính kim cương tím cá tính đi tới trước mặt của Lục Thần Duệ cung kính lên tiếng: “Chào mừng thủ lĩnh trở về nhà”.

Lục Thần Duệ gật đầu lên tiếng: “Vân Hoàng à, đã nói là cậu không cần phô trương vậy rồi mà chỉ cần cử một vài xe đến đón tôi thôi là được kéo cả đoàn người ra đây phơi nắng làm gì không biết”.


Vân Hoàng liền nhanh nhảu đáp: “Thủ lĩnh trở về ai cũng muốn ra nghênh đón nhưng đã bị tôi ngăn cản lại hết rồi đó”.

Lục Thần Duệ liền quay sang Lục Thần Không rồi nói: “Đã kêu đừng thông báo tôi trở về rồi mà cứ nhất thiết phải phô trương làm gì không biết”.

“Thủ lĩnh về đương nhiên thuộc hạ phải ra đón đây là đạo lý bình thường mà” Lục Thần Không bình tĩnh đáp.

Vân Hoàng lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Vân Hy quá lạ mặt trong tổ chức nên lên tiếng hỏi: “Lần này thủ lĩnh lại thu nạp thêm người cho tổ chức à, cô gái kia hình như tôi chưa từng gặp lần nào hết”.

Lục Thần Duệ vừa mở miệng đáp: “Phải, cô ấy sẽ là…”.

Lục Thần Duệ chưa kịp nói hết câu thì Lục Thần Không đã chen ngang vào: “Cô gái này được thủ lĩnh cứu trên bờ biển mất hết trí nhớ sắp tới sẽ cho tôi toàn quyền quyết định còn nữa cô ấy không thể trở thành người của chúng ta được”.

Vân Hoàng cảm thấy Lục Thần Không và Lục Thần Duệ đang có mâu thuẫn ngầm trong chuyện của cô gái lạ mặt nên cũng không tiện hỏi nhiều mà chuyển đề tài: “Sau chuyến công du chắc là mọi người cũng mệt mỏi lắm rồi chúng ta về căn cứ rồi từ từ hàn thuyên tâm sự sau nha thủ lĩnh”.

Lục Thần Duệ liền gật đầu được: “Vân Hoàng nói đúng tất cả anh em lên xe về nghỉ ngơi trước có chuyện gì để nói sau đi”.

Lục Thần Duệ vội nắm tay của Hàn Vân Hy kéo đi theo mình anh và cô ngồi cùng một xe, Lục Thần Không chỉ còn biết bất lực đúng nhìn theo mà thôi.

Vân Hạ đi qua vỗ vai Vân Hoàng một cái: “Thằng nhóc này lâu rồi không gặp càng lớn càng đẹp trai nha”.

Vân Hoàng liền hất mặt lên: “Kêu ai là thằng nhóc hả ông đây với bà bằng tuổi nhau đó nha Vân Hạ”.

Vân Hạ liền trợn mắt lên: “Ủa sau khi nhập môn thì cưng phải gọi chị đây là sư tỷ đó nha bằng tuổi thì đã sao chứ”.

“Sư tỷ hả nằm mơ cũng không thấy đâu ha” Vân Hoàng ngông cuồng đáp.

Vân Hạ liền lên tiếng hăm dọa: “Chờ ngày bái tổ tất cả sư huynh đệ tụ hội về Vân Gia Môn bà đây nhất định méc với sư phụ phạt cưng vì tội không tôn trọng đồng môn đó”.


Vân  Hoàng hừ một cái: “Thích thì cứ méc đi chắc ông đây sợ”.

Lục Thần Không đứng lắc đầu tỏ vẻ bất lực nhưng chắc chắn anh sẽ không bỏ cuộc, anh nhất định tìm cách trừ khử Hàn Vân Hy hoặc là mang cô rời khỏi tổ chức không để cô trở thành mầm móng tai họa trong tương lai được.

Lúc lên xe rồi Hàn Vân Hy mới quay sang nói với Lục Thần Duệ: “Hình như vì tôi mà anh và người của anh khó xử với nhau có đúng không hả?”.

Lục Thần Duệ liền lắc đầu đáp: “Làm gì có chứ tại sao cô lại có suy nghĩ như thế?”.

Hàn Vân Hy rủ mắt rồi đáp: “Trước đây tôi là người xấu lắm có đúng không nên cho nên mọi người mới khó chấp nhận tôi như vậy”.

Lục Thần Duệ cũng rủ mắt, ai bảo cô là người xấu chứ cô đường đường là đại tiểu thư của Hàn gia danh giá cơ mà, chẳng những vậy còn là một thiếu tá rất tài giỏi can đảm một mình dám đương đầu với những kẻ khủng bố như anh chẳng qua cô và người của anh không cùng một thế giới mà thôi.

Lục Thần Duệ cảm thấy phân vân không biết nên nói thế nào để Hàn Vân Hy hiểu và đừng có buồn vì mấy lời lẽ mà Lục Thần Không đã nói, anh không thể nói với cô tất cả sự thật về thân thế của cô được bởi vì trở về thành phố Phi Bạch thì Hàn Vân Hy nhất định sẽ còn gặp chuyện do Dư Hồng không thích cô.

Lục Thần Duệ đặt hai tay lên vai của Hàn Vân Hy bắt cô đối mặt với mình: “Hàn Vân Hy cô tin tưởng tôi không hả?”.

Hàn Vân Hy không chút do dự mà gật đầu: “Tin…anh là người rất tốt anh đã cứu sống tôi mà”.

Lục Thần Duệ có chút chột dạ anh cảm thấy xót xa khi nghe Hàn Vân Hy nói câu này, anh cứu cô chỉ là chuyện ngoài ý muốn còn chuyện anh dồn hết lực lượng dùng hết thuốc súng bắn chìm chiến hạm A7 và giết đồng đội của cô là chuyện có tính toán từ đầu, thậm chí suýt chút nữa là gián tiếp gây ra cái chết cho cô rồi.


Lục Thần Duệ thở dài anh cũng tự hỏi bản thân nếu một ngày nào đó Hàn Vân Hy khôi phục lại hết ký ức liệu cô có còn xem anh người đối xử với cô tốt nhất hay không, hay là cô sẽ dùng súng chĩa thẳng vào đầu anh không nương tình bắn một phát để báo thù cho những đồng đội của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui Lục Thần Duệ không thèm nghĩ nữa, chuyện trước mắt cứ tính trước mắt đi sau này có biến cố lại tính tiếp.

“An tâm đi chỉ cần ngày nào còn có tôi thì không một ai có thể làm khó cô hết, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cô” Lục Thần Duệ cho Hàn Vân Hy một ánh mắt trấn an.

Hàn Vân Hy nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Nếu cần thiết thì tôi sẽ đồng ý để anh Thần Không kiểm tra tôi với máy nói dối, vậy thì hai người không cần phải bất hòa nữa”.

Lục Thần Duệ khẽ mỉm cười đáp lại Hàn Vân Hy: “Đồ ngốc chỉ cần có tôi thì cô không cần phải làm kiểm tra với máy nói dối gì hết, tôi đặt niềm tin vào cô chỉ hy vọng cô đừng lừa gạt chân tâm của tôi mà thôi”.

Hàn Vân Hy gật gật đầu: “Tôi nhất định không lừa gạt anh đâu”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi