GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA


Lục Duyên cười và đưa tay ra nhận:“Cảm ơn ông chủ, bao nhiêu tiền vậy.

”“Đợi đã!”Tên côn đồ tóc màu xanh ở bên cạnh đột nhiên kêu lên, nheo mắt nhìn Lục Duyên và ông chủ:“Ông chủ, không nhìn thấy hai anh em bọn ta vẫn đang đợi à? Sao ngươi lại dám lấy cho người khác trước? Không có mắt à? ! Xem ra ngươi không coi bang Hắc Thử bọn ta ra gì nhỉ?”“À…Cái này…”Ông chủ nghe thấy vậy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp, trên mặt còn thêm một nụ cười nịnh bợ.

“Hai vị tiểu ca…”Bịch!“Tiểu ca là tên để ngươi gọi à? Gọi đại ca!”Tên côn đồ tóc đỏ đập sạp hàng nhỏ một cái, sạp hàng nhỏ rung chuyển, nhiều gia vị bày trên đó bị hất tung, rơi vãi trên bàn.

Ông chủ giật giật khóe miệng trên mặt vẫn nở nụ cười nịnh bợ:“Hai, hai vị đại ca… là lỗi của ta, bữa sáng của hai người miễn phí, ta làm cho hai ngươi ngay đây!”Nghe thấy ông chủ nói vậy, hai tên côn đồ mới hừ một tiếng, gật đầu hài lòng.

“Coi như ngươi biết đều.

”Sau đó tên côn đồ tóc xanh nhìn Lục Duyên ở bên cạnh, nở nụ cười:“Nhìn có vẻ rất trẻ? Tiểu tử, mọc đủ lông chưa? Trông cũng được đấy, ở hội sở nào? Ông đây lần sau chăm sóc ngươi.

”Hắn vừa nói vừa đưa tay ra vỗ mặt Lục Duyên.

Lục Duyên mặt không biểu cảm, tiện tay bắt lấy tay của tên côn đồ tóc xanh.


Tên côn đồ sững sờ, trên mặt để lộ ra vẻ chống đối:“Can đảm đấy!”Hắn dùng lực muốn rút tay ra, nhưng lại phát hiện, cho dù mình có dùng lực như thế nào đi chăng nữa, tay của Lục Duyên vẫn như thể kìm sắt, nắm chặt lấy tay của hắn.

Tên côn đồ tóc xanh không ngừng dùng lực, đến mức đỏ cả mặt.

Tên côn đồ tóc đỏ nhìn thấy bộ dạng của tên côn đồ tóc xanh, thì không thể tiếp tục nhìn được nữa.

“Lục Mao, ngươi sao vậy? Chơi cái gì thế?”“Ta…Tiểu tử, mau bỏ tay ra, nếu không lát nữa lão tử đánh chết ngươi!”Tên côn đồ tóc xanh không thể nói ra nỗi khổ, hắn mặt nghiêm nghị nhìn Lục Duyên, gào lên giận dữ.

“Hử?”Lục Duyên nhướng mày, lộ ra một nụ cười.

Tay phải hắn hơi dùng lực, từ từ siết chặt.

Cạch cạch cạch…Tiếng gãy xương khiến người ta sởn gai ốc vang lên.

“A a a! !”Vẻ phẫn nộ trên mặt tên côn đồ tóc xanh ngay lập tức biến mất, hắn phát ra tiếng la hét đau khổ chói tai.

Cơn đau dữ dội khiến cả người hắn đều run rẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi đổ như mưa.

Cả người mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất.

Tiếng kêu thảm thiết của tên tóc xanh đã thu sự chú ý của tất cả mọi người trên đường, ai nấy cũng đều nhìn qua.

Khi nhìn thấy dáng vẻ của tên côn đồ tóc xanh, mọi người đều trợn to mắt, trên mặt để lộ ra vẻ sợ hãi.

Những người lớn vội vàng ôm con của mình đi, nhao nhao rời ra xa.

Những người khác cũng nhìn về hướng này, có người có chút tò mò, có người có chút sợ hãi.


Ông chủ của sạp bán đồ ăn sáng sững người tại chỗ, chết lặng nhìn tên côn đồ tóc xanh đang quỳ trên mặt đất.

Những người khác đều ngây ngốc cả ra.

Lục Duyên buông tay tên côn đồ ra, cánh tay của tên côn đồ bị vặn, xương đã đứt gãy.

Nhưng sắc mặt của Lục Duyên lại không có một chút thay đổi nào.

Theo ký ức của tiền thân, Lục Duyên căn bản không có thiện cảm với nhân viên của những loại hắc bang này, nên đương nhiên sẽ không nương tay.

Tiếng hét thảm thiết của tên côn đồ tóc xanh doạ cho tên côn đồ tóc đỏ khiếp sợ.

Hắn tròn to mắt, nhìn thấy cánh tay vặn vẹo của tên côn đồ tóc xanh, mắt hắn đỏ lên.

“Đồ chó chết, CMN ngươi muốn chết à? !”Hắn trực tiếp rút ra một con dao gấp, đâm vào bụng của Lục Duyên.

Giết người đối với hắn mà nói, thường như cơm bữa, động tác đâm người hoàn toàn không do dự.

Lục Duyên nhướng mày, giơ tay ra bắt lấy tay cầm dao của tên côn đồ tóc đỏ, dùng lực véo mạnh một cái.


Cạch cạch cạch cạch…Tiếng xương gãy nghe còn dày đặc hơn vừa nãy vang lên.

Lục Duyên tăng thêm một chút lực, gần như đã hoàn toàn bóp nát xương tay của tên côn đồ tóc đỏ.

Tên côn đồ tóc đỏ phát ra tiếng kêu còn thê thảm hơn cả tiếng của tên côn đồ tóc xanh khi nãy.

Dao gấp trong tay hắn cũng rơi xuống đất, hắn quỳ xuống giống như người bạn của mình.

Cơn đau dữ dội khiến cho hắn vốn dĩ phẫn nộ trở nên bình tĩnh lại.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Lục Duyên:“Tiểu…Tiểu huynh đệ, ngươi đừng…”Hắn còn chưa nói xong, Lục Duyên đã tát một cái lên mặt hắn, đánh hắn ngã xuống đất.

Hắn hung dữ lườm tên côn đồ tóc đỏ:“Tiểu huynh đệ là tên để ngươi gọi à? Gọi bố! …Thôi, ta sợ bị ngươi hiếu thuận chết, gọi đại ca!”Tên côn đồ tóc đỏ bị đánh ngã trên đất ngây ngốc vài giây, máu tươi bên khóe miệng chảy ra.

Hắn sững sờ một lúc, rồi sau đó kêu lên với vẻ mặt khóc tang:“Đại ca! Đại ca, ngươi đừng đánh nữa! Ta sai rồi, là ta sai!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi