GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC CỦA TRƯƠNG THANH HẠC

Trương Thanh Hạc cũng không hoàn toàn tin những gì Tại Dã nói, nhưng sau khi nói chuyện với nhau một hồi, quả thật cô cũng không sợ con quỷ nhỏ… à, Thiên nữa.

Ngoại trừ việc người ngoài không thể nhìn thấy cô bé thì cô bé không khác gì một bé gái bình thường.

Mỗi ngày đều phải tắm rửa thay quần áo, ăn uống ngủ nghỉ chơi đùa.

Sau khi cùng nhau ngồi ăn bắp và khoai lang nướng vào ngày hôm đó, bé Thiên dường như cho rằng 3 người họ đã thành một gia đình hạnh phúc.

Ngày hôm sau, cô bé mặc quần yếm, ở trên là áo in hình vịt vàng, bé đi thẳng đến lớp học của Trương Thanh Hạc, thân thiết gọi mẹ, rủ cô cùng chơi.

Trương Thanh Hạc không nói chuyện cũng không đi chơi với cô bé, Thiên liền dựa lên cánh tay cô, nắm lấy tay áo cô, nói rì rầm: “Mẹ, chúng ta vui vẻ với nhau rồi mà? Tại sao mẹ lại phớt lờ con?”

Trương Thanh Hạc: Mình nhận là mẹ của con bé khi nào trời?

Không được mẹ an ủi, bé Thiên lại đi lang thang khắp lớp. Trương Thanh Hạc ngoài mặt trông có vẻ thờ ơ, nhưng đôi mắt cô lại vô thức dõi theo và quan sát cô bé.

Mỗi khi Thiên và bạn cô va vào qua, mí mắt của Trương Thanh Hạc sẽ giật giật một chút.

Lớp học chật hẹp toàn học sinh cấp ba, sẽ luôn có một vài người bỗng nhiên va phải Thiên, sau đó họ nhìn nền nhà trống với ánh mắt khó hiểu.

Cũng may bọn họ không nghĩ theo phương hướng siêu nhiên, chỉ cho rằng mình bị vấp vào bàn.

Tiết học bắt đầu, bé Thiên nhàm chán nên bước lên bục giảng, bắt chước giáo viên lấy phấn viết lên bảng đen, Trương Thanh Hạc cuối cùng cũng có phản ứng.

Nếu không ngăn con bé lại, mọi người sẽ nhìn thấy những bùa chú ma quái đột nhiên xuất hiện trên bảng đen, trông rất đáng sợ.

Cô ho mạnh hai lần, Trương Thanh Hạc nhìn thẳng vào Thiên, dùng ánh mắt yêu cầu cô bé về lại chỗ cô.

Đứa bé quả nhiên ném phấn xuống, quay về bên cạnh cô.

Trong giờ học, lớp học rất yên tĩnh, Trương Thanh Hạc không thể nói chuyện với cô bé, vì vậy cô chỉ có thể dùng một tay nắm lấy cánh tay của Thiên để ngăn cô bé chạy lung tung.

Bé Thiên lắc lắc tay, ngồi xổm ở rìa bàn học, dùng móng tay lột lớp sơn ở chân bàn, rồi lại thò đầu vào bên trong hộc bàn của Trương Thanh Hạc.

Cô bé nghiên cứu bàn của mẹ một lát, ngáp một cái rồi nói: “Mẹ ơi, con mệt quá, con muốn ngồi trên ghế cơ”.

Trước khi Trương Thanh Hạc kịp phản ứng, bé Thiên đã chủ động chen vào giữa cô và bàn học, rồi trèo lên đùi cô.

Trương Thanh Hạc:……

Không còn cách nào, cô lùi ghế lại một chút, để đứa bé ngồi lên đùi mình.

Thiên tì cằm lên bàn, một lúc sau bé cảm thấy bàn cứng quá, kéo cánh tay của Trương Thanh Hạc qua để tựa cằm.

Không lâu sau, cô bé ngủ thiếp đi.

Trương Thanh Hạc duy trì tư thế này gần như cả buổi học, cô cảm thấy cơ thể cứng ngắc, khi chuông tan học reo lên, cô lập tức đứng dậy, bế đứa bé đang còn ngái ngủ đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.

Đứng trong buồng vệ sinh, cô thì thầm với Thiên: “Con quay về tìm đàn anh Tại Dã đi.”

“Con không muốn đâu.” Thiên nói.

Trương Thanh Hạc giảng giải cho cô bé: “Cô muốn học bài, cô không thể tập trung học tập khi con ở đây.”

Đôi mắt đen nhánh của bé Thiên nhìn cô, kéo nút gài trên quần yếm, nói: “Mẹ, con muốn đi vệ sinh, nhưng không cởi được.”

Trương Thanh Hạc: “……”

Cô cởi nút gài rồi nhìn cô bé đi vệ sinh, đi xong thì cài lại cho cô bé.

Trương Thanh Hạc vừa gài lại cúc quần yếm vừa giảng giải cho đứa bé hiểu: “Con về với đàn anh trước đi, sáng giờ con đã ở bên này rồi, anh ấy nhất định lo lắng cho con, con không nghĩ vậy sao?”

Bé Thiên lắc đầu: “Ba không lo lắng cho con đâu.”

Trương Thanh Hạc: “…… Vậy con muốn như thế nào mới bằng lòng về với đàn anh Tại Dã?”

Một lát sau, Trương Thanh Hạc mua một túi đồ ăn vặt trong căn tin trường cho Thiên, đưa cô bé về lớp của đàn anh Tại Dã.

Tại Dã không vướng bận con cái nên đang chơi game với một đám con trai. Trương Thanh Hạc đến tìm anh, anh bước ra ngoài giữa tiếng la ó của đám học sinh xung quanh.

“Không phải anh bảo con bé đi đâu, nó tự đi tìm em đó.” Tại Dã nhìn vẻ mặt thời trẻ của phó tổng giám đốc Trương, câu đầu tiên Tại Dã nói chính là trốn tránh trách nhiệm.

Trương Thanh Hạc giao bé Thiên đang nhâm nhi xúc xích nướng vào tay Tại Dã, giờ giải lao sắp kết thúc, cô mở miệng nói: “Lần sau đừng cho con bé mặc quần yếm như thế này, nút gài rất khó mở.”

Nghĩ đến bóng ma tâm lý trước đây của mình, cô nói tiếp: “Làm ơn đừng để con bé mặc váy đỏ nữa.”

Tại Dã: “Mua quần áo nào, hằng ngày mặc quần áo gì đều tự con bé chọn, không cho mặc con bé sẽ khóc, em không biết con bé ồn ào phiền thế nào đâu.”

Trương Thanh Hạc bị những lời oán trách mang theo ý tứ làm nũng quen thuộc của anh làm cho nổi da gà. Cô quay đầu đi ngay lập tức.

Tại Dã nắm tay Thiên, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Trương Thanh Hạc, nói: “Con nhìn đi, con đang làm phiền mẹ đó.”

Trong miệng bé Thiên nhét đầy xúc xích nướng, má phồng cả ra, bé nói câu gì đó, Tại Dã lấy khăn giấy ra, lau miệng cho cô bé.

“Ba không nghe rõ con nói cái gì cả, con nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống đi.”

Thiên lắc lắc túi đồ ăn vặt: “Ăn xong con sẽ đi tìm mẹ.”

Tại Dã: “Con lừa mẹ mua đồ ăn vặt cho con à, không được đi nữa!”

Anh vừa nói vừa tóm lấy cô bé như tóm một con gà, đẩy cô bé vào lớp.

Tiêu Định ngồi cạnh bên, vẻ mặt muốn hóng chuyện, hỏi: “Anh Dã, vừa rồi đàn em kia đến tìm anh làm gì thế? Tỏ tình hả?”

Thâm tâm Tại Dã nói: Tỏ tình á? Cả đời này đừng hòng nghe được lời tỏ tình của phó tổng giám đốc Trương, trừ phi bỏ thêm tiền.

“Không phải tỏ tình, đừng đồn bậy.”

Giọng nói của Tại Dã trở nên lạnh lùng, Tiêu Địch không dám hỏi thêm câu nào nữa, cậu cảm thấy thật lúng túng.

Cậu lại khịt khịt mũi, không khỏi lẩm bẩm nói: “Mùi xúc xích nướng này, thơm quá.”

Bé Thiên vừa rồi mới ăn xong xúc xích nướng, dựa đầu vào bên người Tiêu Địch, nhìn vào hộc bàn của cậu tìm sữa chua Thỏ Trắng.

Tại Dã nhân lúc không ai chú ý mà kéo cô bé về.

“Con nhìn một xíu thôi.” Thiên ngoan ngoãn nói.

“Không phải ở nhà mới mua hai thùng sao, sáng nay con uống hết hai túi rồi.” Tại Dã không bị vẻ ngoài đáng yêu của cô bé lừa gạt.

Bé Thiên dùng tay trái ôm lấy cánh tay anh, nói: “Con muốn mang hai túi cho mẹ uống.”

Tại Dã đã sớm nhìn thấu cô bé, lạnh lùng nói: “Rồi mẹ nói không cần, vậy là con uống hết đúng không?”

Anh không bị mất hết ký ức như phó tổng giám đốc Trương, đối phó với đứa con gái này, kinh nghiệm của anh có thể nói là rất phong phú.

Anh thấy bé Thiên giống như Tôn Ngộ Không có thể biến thành nhiều dáng vẻ yêu quái.

Hết một tiết học, Trương Thanh Hạc liếc nhìn tòa đối diện, thấy bóng dáng của đàn anh Tại Dã.

Anh đang dựa vào cửa sổ, bé Thiên đang ở trong lòng anh, gối đầu lên tay anh. Tư thế giống hệt như ở trong lòng cô trước đây.

Nhìn thêm một lần nữa, Trương Thanh Hạc lại tiếp tục học bài.

Sáng hôm sau, Trương Thanh Hạc gặp lại Thiên, hôm nay cô bé xách một chiếc túi chạy đến, mò trong túi lấy một thứ gì đó.

“Cái này uống ngon lắm, mẹ, con cho mẹ uống nè.” Cô bé đặt hai túi sữa chua lên bàn, sau đó ánh mắt háo hức nhìn mẹ.

Trương Thanh Hạc sửng sốt một lúc, chần chừ một lúc, nói: “Cảm ơn con?”

Cô không thích uống thứ này, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của đứa trẻ, cô vẫn chạm vào một túi, cắm ống hút uống một ngụm.

“Có ngon không mẹ?” Thiên hỏi.

Trương Thanh Hạc nhìn cô bé nuốt nước miếng, lặng lẽ trả lại túi còn lại cho bé.

Cô có chút xấu hổ vì ăn đồ ăn của trẻ nhỏ.

Mỗi ngày Thiên đều đi một vòng qua đây, ngoài sữa chua, cô bé còn chia sẻ đồ ăn nhẹ như kẹo m út, xiên sơn tra, khoai lang sấy với Trương Thanh Hạc.

Cô bé còn giúp Tại Dã đưa một tờ giấy nhỏ cho cô.

Trương Thanh Hạc mở bức thư nhỏ do Thiên đưa, nhìn thấy câu rồng bay phượng múa trên đó.

“Thiên nói cuối tuần muốn ra rạp xem phim Heo Nhỏ, em có muốn đi cùng không?”

Trương Thanh Hạc cầm bút, viết hai từ bên dưới.

“Không đi.”

Trường cấp ba của họ chỉ được nghỉ ngày Chủ nhật, mỗi cuối tuần, Trương Thanh Hạc đều ở nhà, buổi sáng dọn dẹp nhà cửa, tự mình làm một ít đồ ăn, buổi chiều đi làm gia sư cho một học sinh cấp 2 trong tiểu khu để kiếm chút ít học phí.

Sáng sớm chủ nhật, có tiếng gõ cửa nhà cô.

Nhìn thấy Tại Dã và Thiên qua mắt mèo, Trương Thanh Hạc thở dài thườn thượt, mở cửa.

Cô mặc một bộ đồ ngủ cũ có họa tiết hoạt hình, tóc búi sau đầu, đeo một chiếc tạp dề được tặng khi mua dầu ăn.

Sau khi mở cửa, Trương Thanh Hạc nhìn thấy Tại Dã đang ôm một bó hoa tulip cánh kép màu hồng rất lớn trên tay.

Suýt chút nữa đóng sầm cửa lại.

“Không phải anh tặng.” Tại Dã sớm đoán được tình hình, mở miệng trước.

Thiên nói theo: “Con tặng mẹ đó! Mẹ ơi, chúc mừng Ngày của Mẹ ạ!”

Đồng tử của Trương Thanh Hạc rung lên.

Ngày của Mẹ… Ừm, hôm nay là Ngày của Mẹ…

Nhưng ngày lễ này có liên quan gì đến cô chứ! Ở tuổi của cô, làm sao có thể mừng Ngày của Mẹ???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi