GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC CỦA TRƯƠNG THANH HẠC

Những bông hoa tulip mà cô nhận vào Ngày của Mẹ được c ắm vào bình, mỗi ngày đều được thay nước, qua vài ngày thì hoa tulip mới dần úa đi.

Mặc dù được nhận hoa vào Ngày của Mẹ là một điều cô chưa từng nghĩ đến, nhưng đây quả thực là lần đầu tiên trong đời Trương Thanh Hạc nhận quà là một bó hoa.

Mỗi tối về nhà, cô không thể không dán mắt vào những bông hoa tulip màu hồng ngọt ngào đó.

Đây là loài hoa mà cô yêu thích nhất, vì khi ba mẹ cô còn tại thế, sân nhà có trồng một vườn hoa tulip, cứ mỗi độ xuân về, mẹ cô lại dọn ghế ra sân để ngắm hoa.

Cô ngồi dưới chân mẹ, túm lại vạt váy, úp mặt sát vào những bông hoa màu hồng nhạt đang đung đưa trong gió để những cánh hoa mềm mại lướt qua má cô, vô tư vô lo.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Bé Thiên lắc lư bước vào lớp học của Tại Dã với một túi đầy đồ ăn nhẹ.

Lớp của Tại Dã không có lúc nào yên lặng, tan học càng ầm ĩ hơn, Tại Dã vừa thấy bé Thiên cầm đồ ăn vặt trở lại, anh ném điện thoại xuống bàn.

“Con lại dụ mẹ con mua đồ ăn vặt hả?”

Tại Dã nắm tay bé lại gần, sờ bụng cô bé, đoán xem cô bé đã ăn vặt bao nhiêu.

Ma pháp của con gái lúc linh nghiệm lúc không, nhưng con bé lúc nào cũng khẳng định chắc nịch vì bé có ma pháp nên không bao giờ ăn bậy.

Tại Dã không tin cô bé, anh thường nói với bé ngoài những gì ba mẹ cho thì không được ăn bậy bạ, nhất là sờ vào những đồ ăn không rõ nguồn gốc ở bên ngoài.

“Hôm nay con lại dụ mẹ như thế nào?”

“Con vẽ tranh tặng mẹ nè.”

“Con lại dùng chiêu này à.” Tại Dã khinh thường.

Kế sách không mới, miễn thành công là được.

Đừng nói đến phó tổng giám đốc Trương, ngay cả bản thân Tại Dã cũng đã sưu tập một quyển tập tranh lớn, tất cả đều là tranh con gái tặng cho.

Sở dĩ Tại Dã tỏ sắc mặt này là bởi vì anh ghen tị.

Anh cũng từng bắt chước Thiên vẽ tranh tặng phó tổng giám đốc Trương, nhưng cô không hề cảm động, cô hỏi anh có phải đó là tác phẩm hồi anh đi học nhà trẻ không.

Điều đả thương anh nhất chính là phó tổng giám đốc Trương thật sự nghĩ như vậy.

So với tình mẹ con tiến triển cực nhanh, Tại Dã cảm giác mối quan hệ vợ chồng của anh và phó tổng giám đốc Trương như đang bị thử thách.

Mỗi lần nhìn thấy Trương Thanh Hạc, anh đều cảm thấy mình là hàng đính kèm của con gái.

Nhưng anh tự nhận mình là người trưởng thành duy nhất trong gia đình ba người hiện tại, anh phải bao dung cho cả con gái và vợ mình.

Vì vậy, cho dù Trương Thanh Hạc từ chối ăn trưa với anh hay từ chối đi xem phim với anh, anh hoàn toàn không để ý.

Ít nhất khi anh gửi bao lì xì, Trương Thanh Hạc không từ chối.

Điện thoại kêu ting ting.

Là Trương Thanh Hạc gửi, cô liệt kê chi tiết các món đồ ăn nhẹ của Thiên lần này, cũng như số dư của bao lì xì từ lần trước.

Tại Dã gửi thêm một bao lì xì, anh lục lọi lấy ra một cây kẹo m út của con gái.

“Đúng là không công bằng chút nào. Ba gửi bao lì xì cho mẹ, sao mẹ lại mua đồ ăn cho con mà không mua cho ba chứ?”

Nói xong, anh ăn cây kẹo m út lấy ra từ trong túi của bé Thiên.

Thôi kệ, coi như cũng mua cho anh vậy.

Trường học của họ mỗi tháng đều có kiểm tra, sau kiểm tra còn có dán một “bảng đen”, được học sinh gọi là danh sách xử tội.

“Bảng vàng” tất nhiên là danh sách các học sinh có điểm cao top 100, còn “bảng đen” là top 100 từ dưới đếm lên.

Không ngạc nhiên khi tên của Trương Thanh Hạc nằm ở hàng đầu tiên trên “bảng vàng” của lớp 11.

Đôi mắt cô chuyển từ tên của mình sang “bảng đen” lớp 12, tên của Tại Dã được in vô cùng rõ ràng trên đó.

Tại Dã khi học cấp ba vốn dĩ là một học sinh kém không chịu học hành, vì lý do gia đình mà tự đày ải mình, cả tuổi trẻ đau thương.

Bây giờ đã hơn mười mấy, hai mươi năm trôi qua, làm sếp lâu như vậy, anh đã sớm quên kiến ​​thức cấp ba, thi kém cũng là lẽ đương nhiên.

Bạn cùng bàn Tiệp Mỹ bên cạnh cùng nhìn danh sách điểm với cô, đắc ý rung đùi cảm thán: “Đàn anh Tại Dã tuy học dở nhưng thực sự rất đẹp trai!”

Tại Dã đang dựa vào cửa sổ để chơi game và nghiên cứu về thị trường game hiện tại thì đột nhiên có một tin nhắn mới gửi đến điện thoại của anh.

Tin từ phó tổng giám đốc Trương, một cái thông báo chi tiêu tiền lạnh như băng, cho thấy cô mua gì đó bằng bao lì xì anh gửi.

Vừa lúc Thiên chạy nhảy trở về, Tại Dã nhân lúc không ai chú ý hỏi cô bé: “Con lại nói mẹ mua cho con cái gì thế?”

Bé Thiên lắc đầu: “Mẹ có mua gì cho con đâu.”

Ngày hôm sau, Tại Dã biết khoản khấu trừ là gì, vì bé Thiên từ lớp Trương Thanh Hạc về có cầm theo một chiếc túi.

“Mẹ mua quà cho ba đó.”

Tại Dã kinh ngạc, vô cùng thành thật nhận lấy chiếc túi, lôi đồ vật bên trong ra.

Tin tốt: Phó tổng giám đốc Trương cuối cùng cũng mua đồ cho anh.

Tin xấu: Thứ cô mua chính là một cuốn sách phụ đạo.

Không những vậy, nó còn là sách phụ đạo cho lớp 10.

Trầm mặc một lúc, Tại Dã nói: “Không tệ, mẹ con thật là chu đáo, biết ba quên hết kiến thức cả 3 năm nên mua luôn cuốn sách cho lớp 10.”

Sáng chủ nhật, lại có tiếng gõ cửa nhà Trương Thanh Hạc.

Quả nhiên ngoài cửa là hai cha con Tại Dã và Thiên.

Cửa vừa mở ra, trên tay Tại Dã lại là một bó hoa tulip màu hồng nhạt.

Trương Thanh Hạc: “…… Lại là Ngày của Mẹ à?”

Tại Dã: “Lần này anh đưa cho em, em không thích sao?”

Bởi vì cô thích nên hoa cưới trong hôn lễ của họ cũng là tulip hồng nhạt.

Anh tự quan sát mà phát hiện ra phó tổng giám đốc Trương rất thích hoa tulip màu hồng nhạt, sếp Tại rất tự hào, mỗi khi có dịp lễ hay chuyện tốt nào đó, anh đều mua hoa tulip màu hồng nhạt tặng cho cô.

Sau khi nhận hoa, phó tổng giám đốc Trương muốn nói lại thôi.

Cửa vừa mở ra bé Thiên đã chui vào trong nhà giống như một chú mèo con, cô cũng không thể nhốt Tại Dã một mình ở bên ngoài được.

Trương Thanh Hạc thở dài tránh ra: “Hôm nay em không làm mì trộn tương, chỉ ăn sủi cảo thôi.”

“Được mẹ! Con cũng muốn ăn sủi cảo!” Thiên nhảy nhót trên sô pha.

Tại Dã đi vào cửa, hôm nay anh mang theo cặp sách, từ trong cặp anh lấy ra một cuốn sách phụ đạo mới tinh, đưa ra trước mặt Trương Thanh Hạc.

“Sách phụ đạo em mua cho anh, thấy chưa?”

Trương Thanh Hạc: “Thấy rồi.”

Chẳng lẽ anh cảm thấy cô đang giễu cợt anh nên đến tính sổ cô?

Tại Dã nói: “Anh không biết làm, em dạy kèm cho anh… Anh sẽ trả phí dạy kèm với giá cao nhất thị trường, được chứ?”

Thầy cô giao bài cho anh mà anh còn không làm, nhưng phó tổng giám đốc Trương rất ít khi mua đồ cho anh, nên anh vẫn phải nể mặt cô.

Trương Thanh Hạc không từ chối: “Được, học phí không cần là giá cao nhất, chỉ bằng học sinh khác của em là được.”

Nói xong lời này, cô nhìn thấy đàn anh đang ôm sách phụ đạo trên ghế sô pha, khóe miệng cong lên, có chút đắc ý.

Đắc ý gì vậy? Vì sao anh bày ra vẻ mặt “Anh biết em rất mềm lòng”?

Trương Thanh Hạc khó hiểu bèn chuyển chủ đề.

Bắt đầu học phụ đạo, Trương Thanh Hạc mới phát hiện, người này nói đến đây để học nhưng chỉ mang theo đúng một quyển sách phụ đạo, còn sách giáo khoa, giấy nháp, vở bút gì cũng không cầm theo.

Thật là quá đáng.

“Cặp của anh không mang sách, vậy mang theo gì?”

Từ trong cặp sách, Tại Dã lấy ra hai túi sữa chua, tập vẽ và bút chì màu rực rỡ của Thiên, một ít đồ ăn vặt, một chiếc khăn lông nhỏ và bình nước ấm.

Trương Thanh Hạc: “……”

Cô về phòng mình lấy bút và sách cần thiết, buổi dạy học chính thức bắt đầu.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

“Ai vậy?” Trương Thanh Hạc đi đến cạnh cửa, hỏi.

“Hạc Hạc, là anh, anh quên mang chìa khóa, em mở cửa đi.”

Anh trai cô – vốn đang đi công tác ở nước ngoài, hét lên ngoài cửa.

Trương Thanh Hạc đặt tay lên nắm cửa, khi nghe thấy giọng nói này, người cô hoảng lên.

“Mau vào phòng em đi!” Cô quay lại, bắt lấy tay Tại Dã và bé Thiên, đẩy họ vào phòng.

Tay Tại Dã vẫn đang cầm cái chén, nhưng cô giựt nó ra, ném vào bồn rửa cùng với cái chén nhỏ của Thiên.

“Em đến ngay!” Cô hét lên, vừa chạy ra cửa liền nhìn thấy cặp sách của Tại Dã trên sô pha, nhanh chóng ném vào phòng.

Nhìn lướt qua căn phòng một lượt, thấy không có gì bất ổn cô mới chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa,Trương Tây Huân kéo hành lý và một túi đựng máy tính, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhìn cô cười, nói: “Em đang làm gì mà mãi mới chịu ra mở cửa thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi